- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp khu vực /Ải Hoang Phế/. Sử Ngao Kim nhíu mày, lập tức rẽ hướng. Cậu cố tránh chạm mặt với những kẻ lùng sục quanh đây, lướt nhanh trên không trung.
Dừng lại ở một căn biệt thự cũ gần như đổ nát hoàn toàn, Sử Ngao Kim bước xuống. Cậu cầm lấy ván lướt không của mình, lập tức chạy vào trong.
Bên trong tòa nhà cũ nát tối tăm, mọi thứ đều mờ mờ không rõ. Và Sử Ngao Kim đứng chết lặng khi thấy những gì đang xảy ra.
Dạ Sở Kỳ nép vào sát bức tường cũ, tay che trước mắt đẫm máu, khuôn mặt dù bị che vẫn nhìn thấy được cô đang sợ hãi. Trên người cô đầy những vết trầy xước, có những vết thương sâu đến mức lộ cả máy móc bên trong, trên người cô vấy máu. Từ những vết thương lộ máy của cô, vài dòng năng lượng dưới dạng tia điện xanh thỉnh thoảng lại xẹt qua. Cơ thể Dạ Sở Kỳ chốc chốc lại co giật vì lực điện rò rỉ, cả người run rẩy. Giọng của cô khàn đặc không rõ, khóc cũng không nổi nữa. Cô hoảng loạn, người nép vào bức tường như đang trốn tránh thứ gì đó vô hình.
Hạ Cảnh Dực đứng đối diện Dạ Sở Kỳ, ánh mắt vằn lên những đường tơ máu điên cuồng, con ngươi co nhỏ không biết rốt cuộc là loại biểu thị tình cảm gì. Tay hắn cầm thứ gì đó không rõ, trông như một kẻ tâm thần không ổn định.
Sử Ngao Kim thả rơi ván lướt không, vội chạy về phía Dạ Sở Kỳ. Nghe tiếng bước chân, cô cố lết người ra xa, biểu hiện né tránh. Cử động của cô phát ra loại tiếng động đặc trưng của robot thiếu dầu, nghe rất chói tai. Mà bản thân cô tựa hồ vì vậy mà đau, cử động chậm lại nhưng vẫn cố tránh xa. Sử Ngao Kim vội dừng lại, nhẹ nhàng bước tới.
- Là tôi, Ngao Kim đây. Sở Kỳ, cậu bình tĩnh.
Dạ Sở Kỳ giật mình, hình như có chút nghi ngờ, nhưng thôi né tránh. Cô hình như đang nói gì đó, đúng hơn là cố gào lên, nhưng giọng nói hoàn toàn đã mất đi. Mỗi lúc cô nói lại phát ra tiếng động như máy tính lỗi.
Sử Ngao Kim tức giận quay sang Hạ Cảnh Dực.
- Anh đã làm gì vậy hả?! - Sử Ngao Kim tức giận lớn tiếng.
Vật thể trên tay Hạ Cảnh Dực rơi xuống đất. Hắn không nói gì, đôi mắt điên cuồng soi mói trên người Dạ Sở Kỳ. Cô run lên, lại cố lùi lại nép vào tường. Tiếng động khô khan lại vang lên từ cử động của cô.
Sử Ngao Kim lại gần, đem Dạ Sở Kỳ che chở phía sau. Cô tìm thấy cậu, lập tức bám dính lấy, cố tìm chút cảm giác an toàn. Nhìn thấy cảnh này trong người Hạ Cảnh Dực như nổi lên một ngọn lửa nóng rực. Sử Ngao Kim nheo mắt, trong ánh trăng sáng lặng lẽ quan sát người anh họ của mình. Cảm nhận Dạ Sở Kỳ đang tận lực nấp sau lưng mình, cậu cảm thấy tức giận.
- Anh đã làm gì khiến cậu ấy sợ hãi như thế?
Hạ Cảnh Dực không trả lời ngay. Cổ họng hắn khô khốc. Hắn nuốt nước bọt, sau đó cười lạnh.
- Cái gì gọi là sợ hãi? Cô ta chỉ là robot mà thôi.
Lời nói này của Hạ Cảnh Dực lại mang một loại giọng điệu chế giễu, đối với Dạ Sở Kỳ như một mũi tên đâm vào tim. Cô là người cơ mà. Cô có cảm giác, có suy nghĩ, có tình cảm cơ mà. Cô giống con người...
Chỉ là giống mà thôi.
Và đã từng là con người.
Hiện tại lại không phải.
Cô là robot, cô không có bất cứ quyền gì.
- Nếu như cô ta không phải robot, mọi chuyện sẽ không phải là thế này... - Hạ Cảnh Dực cười một tiếng, đầy tiếc nuối.
Dạ Sở Kỳ kích động bất ngờ cử động, tiếng động khô cứng vang lên. Cô lập tức dừng lại, theo cảm giác đem Sử Ngao Kim che chắn trước mình. Sử Ngao Kim thở dài, và cậu liếc mắt nhìn qua Hạ Cảnh Dực.
- Nói sao đi nữa cậu ấy cũng là sản phẩm của KM, anh có biết anh đang làm gì không? Em thất vọng về anh.
Hạ Cảnh Dực chỉ hừ lạnh một tiếng không đáp. Hắn quay lưng rời đi. Đợi đến khi hắn đi mất, Sử Ngao Kim liền quay qua Dạ Sở Kỳ.
- Anh ấy đi rồi.
Dạ Sở Kỳ như trút được gánh nặng, bờ vai nhỏ bớt đi run rẩy. Sống mũi cay cay, nhưng cô lại chẳng thể khóc được. Tay cô run run.
Sử Ngao Kim trấn an Dạ Sở Kỳ. Cậu nắm tay cô, hơn nhíu mày vì lực điện truyền vào người.
- Cậu bị làm sao à?
Dạ Sở Kỳ có chút chống đối, nhưng lại thôi. Sử Ngao Kim kéo bàn tay cô ra. Cậu giật mình khi nhìn thấy hai hốc mắt trống rỗng của cô và máu chảy khắp khuôn mặt.
- Mắt của cậu... Và máu.... - Làm sao một robot lại có máu?
Nét mặt Dạ Sở Kỳ đầy bi thương. Sử Ngao Kim nhìn quanh, mắt dừng lại ở vật thể tròn dưới đất mà Hạ Cảnh Dực thả rơi. Cậu nghiến răng, tới nhặt lấy.
- Hạ Cảnh Dực, anh sẽ phải hối hận!
Sử Ngao Kim quay về phía Dạ Sở Kỳ. Cậu lục trong túi, lấy ra hai cái khăn và đưa một cái cho Dạ Sở Kỳ.
- Cậu che mắt lại đi, tôi đưa cậu về.
Tay Dạ Sở Kỳ run run nhận lấy chiếc khăn. Sử Ngao Kim dùng cái khăn còn lại gói gọn đôi mắt là camera kia, cất vào trong người. Quay lại thì thấy cô tay chân cứng nhắc, cậu thở dài.
- Đưa đây.
Dạ Sở Kỳ dừng lại, mặc cho Sử Ngao Kim giúp mình che lại mắt. Sau đó cậu bế cô ra ngoài, lên ván lướt không và hướng trở về /Thành Phố Khởi Nguyên/.