Mặc dù bây giờ Dạ Sở Kỳ không còn bơ vơ một mình như kiếp trước, nhưng bạn bè cũng không có nhiều. Quan hệ của cô với những người xung quanh hay bạn bè trong lớp khá tốt, nhưng chưa đủ thân thiết đến độ sau khi cô nghỉ học còn có người tới thăm. Vì thế sau khi nghỉ học tới chơi với cô thường xuyên chỉ có Vũ Anh Anh và Ninh Diễm Kiều. Hôm nay đặc biệt còn có Sử Ngao Kim và Tiêu La Khải.
- Kiều Kiều, cậu lại đánh nhau?
Dạ Sở Kỳ hỏi khi đưa cho Ninh Diễm Kiều miếng bánh. Ninh Diễm Kiều ăn bánh và bày ra vẻ mặt khó chịu.
- Con ả đó chỉ được cái to mồm. Nói cho cậu biết, một mình tôi đánh hơn 20 người của ả, ả còn cười được. Tới khi tôi bắt được ả khuôn mặt chẳng khác nào trời sắp sập. Tiện nhân!
Dạ Sở Kỳ cười cười, từ chối cho ý kiến. Vũ Anh Anh búng tay.
- Hôm nào đánh nữa rủ tôi đi với. Nói cho cậu biết, các mối quan hệ của tôi rộng rãi lắm, nói không chừng sẽ rủ được rất nhiều người đi giúp cậu.
Ninh Diễm Kiều bĩu môi. Sử Ngao Kim liếc mắt qua.
- Không được đánh nhau.
- Ồ... - Vũ Anh Anh một lời cũng không dám cãi.
Vũ Anh Anh gia thế bình thường, nhưng lại rất không tầm thường. Cô có chút quan hệ với hắc đạo, ba mẹ cô cũng từng sinh sống ở Khu số 15 của /Lục Địa Đen/.
Phải nói là tiểu sử của Vũ Anh Anh cực kì "huy hoàng". Cô quen toàn bộ người trong trường, nhớ hết tên rồi mọi đặc điểm hay tật xấu hoặc những điều nổi bật của họ. Quan hệ với bất kì ai của cô cũng đều cực kỳ tốt. Đã vậy, cô còn làm quen ra bên ngoài, người của hắc đạo còn thân thiết tới mấy chục người. Cô có một tính rất đặc biệt, đó là đi gạ gẫm con gái. Hễ thân thiết hay quen biết với cô thể nào cũng bị dụ đi chơi, bị cô ôm suốt ngày, rồi cọ lên cọ xuống,... Nói chung cô đi với con gái thì luôn có mấy cái hành động hơi ám muội một chút. Lúc trước cô còn bảo với Vũ Anh Anh "Ai nói tính hướng của tôi không có vấn đề?" cơ mà.
Dạ Sở Kỳ cười hì hì vì sự nghe lời hiếm thấy của Vũ Anh Anh. Có tiếng chuông cửa.
- NR-001, mở cửa hộ tôi.
NR-001 gật đầu, trước khi đi xem xét camera trước cửa. Nó máy móc nghiên đầu, sau đó báo cáo:
- AL-003, người lạ tới.
- Hả?
Dạ Sở Kỳ ngồi bật dậy. Cô lắc đầu mấy cái, rồi truy cập vào hệ thống camera xem xét. Do không hiểu biết nhiều lắm về cái này, cô mất khá nhiều thời gian.
- Cô nàng này cũng xinh thật. Sở Kỳ, tôi vẫn không hiểu được vì sao con robot NR-001 này và robot DP-002 lại có giới tính nữ. - Tiêu La Khải nhìn chằm chằm NR-001. - Chẳng lẽ cái nhóm nghiên cứu này biến thái sao? Tôi biết được họ đều là nam mà.
Dạ Sở Kỳ chăm chú làm việc, khinh thường bĩu môi trả lời:
- Ngu ngốc! Anh đã gặp qua chưa mà biết?
Tiêu La Khải mờ mịt lắc đầu. Bản thân cậu cũng chưa từng gặp qua nhóm người thần bí này.
- Trong nhóm có 1 người là nữ, chị ấy yêu cầu giới tính của 2 robot là nữ.
Tiêu La Khải tỏ vẻ đã hiểu. Vẫn là phụ nữ lợi hại.
- A, tôi từng gặp anh của Sở Kỳ. Mấy người nói xem có phải đó là người dẫn đầu nhóm nghiên cứu không vậy?
- Cái này cậu phải hỏi Sở Kỳ rồi. - Sử Ngao Kim đạm bạc nói.
Vũ Anh Anh nhìn qua Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ mặt mày nhăn nhó.
- Mọi người im lặng một chút được không?
- Ồ...
Dạ Sở Kỳ đầu óc chạy một vòng quanh các camera trong nhà, cuối cùng dừng lại ở camera trước cổng lớn. Cô nhìn thấy, từ góc độ của camera, là một cô gái nhỏ nhắn. Cô ta có mái tóc dài ngang lưng, trang phục tương lai phổ biến.
Dạ Sở Kỳ tỏ vẻ tò mò, điều khiển camera rời khỏi vị trí định sẵn bay tới gần cô gái kia. Camera bay một vòng quan sát xung quanh, xiêu vẹo một hồi mới đi tới trước mặt cô gái kia. Dạ Sở Kỳ vừa nhìn thấy mặt liền giật mình cắt đứt luôn liên hệ với camera.
- NR-001.... giúp tôi cất lại cái camera... Tôi... mới làm rơi rồi...
NR-001 gật đầu, nhanh chóng thực thi. Dạ Sở Kỳ một mặt mộng bức.
- Hy Mã Kỳ tới...
- Hả? Hy Mã Kỳ?
- Cô ta tới làm gì? - Vũ Anh Anh khó chịu.
Thật ra mà nói, Vũ Anh Anh cũng không phải đều thân thiết hay ưa thích tất cả mọi người. Tỷ như lúc trước cô có chút không thích Ninh Diễm Kiều vậy. Giờ cô không thích Hy Mã Kỳ.
- Cậu mở cửa sao? - Vũ Anh Anh hỏi.
- Chẳng lẽ lại không? - Dạ Sở Kỳ bất đắc dĩ đáp. - NR-001, mở cửa, chúng ta ra đón khách.
- Tôi biết rồi.
......
Sau khi Hy Mã Kỳ vào nhà thì tuyệt đối tĩnh lặng. Vũ Anh Anh là người không bao giờ chịu đựng được im lặng, lên tiếng:
- Hy Mã Kỳ, cậu đến đây làm gì?
- Thì... Cậu biết đó, mình cùng lớp mà... Mặc dù gặp nhau có mấy lần thôi, mình cũng muốn làm bạn với cậu...
- Hết rồi? - Vũ Anh Anh nhướn một bên mày, mắt đầy nghi ngờ.
- Ừm... Thì bởi vì trông giống nhau nên mình rất tò mò...
Dạ Sở Kỳ đầu hơi nghiên. Cô bật cười rồi đứng dậy.
- Có gì lạ đâu. Thật ra tôi là robot, vẻ ngoài trùng hợp giống cậu thôi.
Thật ra bản thân cô rất ngạc nhiên đấy. Nhưng làm gì có chuyện cô sẽ lôi việc ký chủ từng là người ra. Cô cũng quen bỏ qua quá khứ và chấp nhận hiện thực rồi.
- Robot? - Hy Mã Kỳ kinh ngạc.
- Ừ. Nếu không có gì làm, tôi dẫn các cậu tới chỗ tôi thích nhất.
- Hả?
Nói xong Dạ Sở Kỳ đi trước. Đám người nhìn nhau đi theo. Hy Mã Kỳ ngẩn một hồi mới chạy sau. Sáu người đi tới tầng trên, một căn phòng có vẻ rất lớn. Dạ Sở Kỳ đẩy cửa.
Ninh Diễm Kiều câm nín, Vũ Anh Anh thì ngẩn luôn.
- Cậu thật sự là một con mọt sách... - Sử Ngao Kim than thở.
- Sở Kỳ, cô em thú vị thật... - Tiêu La Khải cảm thán.
Phải rồi, một cái thư viện cực kỳ lớn!
- Trời ơi, thư viện!
Hy Mã Kỳ kích động nhảy cẫng lên. Dạ Sở Kỳ nhìn qua.
- Sở Kỳ, cậu không biết mình thích đọc sách thế nào đâu. Quá nhiều... Sao... Ôi...
- Bọn mình giống nhau thật! - Dạ Sở Kỳ cười, giấu đi câu nói "thảo nào Cảnh Dực biến tôi thành cậu" đã ra tận miệng.
- Ừm.
Bốn người kia đứng phía sau, nhún vai.
- Một cách nghiêm túc, tôi thật sự thấy 2 người này quá giống. - Ninh Diễm Kiều buột miệng.
- Sở Kỳ nhà tôi đáng yêu hơn. - Vũ Anh Anh nhăn nhó.
Sử Ngao Kim từ chối cho ý kiến, đi vào trong thư viện rộng lớn. Tiêu La Khải nhíu mày cũng đi theo.
- Ôi trời, gì đây? "Lịch sử Trái Đất" quyển thứ ba mươi! Ba! Mươi! Đấy! Ôi Sở Kỳ, quyển này đúng đoạn hay đấy! Chỉ có năm quyển toàn thế giới! Ôi đây nữa, "Nghìn lẻ một loài hoa biển"?! Nó đã biến mất hơn ba năm trước rồi đấy! Nhiều sách quá, sao mình có thể đọc hết đây?
Dạ Sở Kỳ bị sự yêu thích đến điên cuồng của Hy Mã Kỳ lây quá, cũng trở nên hết sức kích động. Cô chạy tới đó.
- Mình cũng chưa đọc hết. Cậu đọc "Hương mùa hạ" chưa?
- Có cả quyển này luôn sao? - Mắt Hy Mã Kỳ sáng như đèn xe.
- Có. Nhìn này, đây là quyển mình thích nhất tính đến hiện tại.
- Ôi, "Mắt hoa"! Cậu cũng thích nó sao?
- ...
- ...
(tg: tên sách là tên bịa đó nha mấy chế)
Bốn người đứng bên bàn đọc sách, nhàm chán nâng sách hay đùa với vài thứ trên bàn.
- Tôi biết là ở đây có 1 thư viện nhưng không biết là nó lớn đến vậy. - Vũ Anh Anh nói - Biết sao không? Sở Kỳ bảo anh cô ấy cũng thích đọc sách giống cô ấy, nên là sưu tập rất nhiều sách. Nhưng tôi không ngờ nhiều vậy luôn đó. Ý tôi là, chừng này sách đọc mấy năm cũng không hết.
Vũ Anh Anh nói không sai, bởi diện tích thư viện này tính bằng đơn vị km vuông luôn. Thực chất, cái nhà này cũng rất lớn rồi, trong khi cái thư viện và phòng nghiên cứu chiếm tới hơn nửa ngôi nhà. Đi quanh nhà này là việc mà, nói thật đấy, không ai muốn làm đâu. Đó là trừ khi không đi bằng chân. Đau đầu một cái là cấu trúc lộn xộn cực kỳ đặc sắc lại khiến ngôi nhà như mê cung. Ai biết được thư viện cạnh phòng tắm, và có vài phòng ngủ trên ban công không? Ngôi nhà này thú vị lắm đấy.
(tg: đừng bảo ta chém quá. Dân số khá ít, đất dư nhiều cũng chẳng có gì lạ. Huống hồ ngoài đất bọn người này còn có phần lớn ở trên trời:v)
- Anh Anh, cậu phải biết rằng sách là nguồn tài nguyên tri thức vô tận.
Dạ Sở Kỳ mang theo sách cùng Hy Mã Kỳ tới bàn đọc. Hy Mã Kỳ gật đầu tán thành.
- Vâng, vô hạn. Nhưng giờ ai còn dùng giấy thế này? Không chỉ lãng phí tài nguyên gỗ, còn phí diện tích làm thư viện. Giờ chỉ cần 1 quyển sách điện tử lớn cỡ ngón út là cậu có thể đọc được một quyển sách 1000 trang rồi. - Ninh Diễm Kiều bĩu môi.
- Đọc sách là thói quen tốt. - Dạ Sở Kỳ tỏ vẻ không bận tâm, lật sách ra đọc - Đọc sách là thú vui thú vị nhất mọi thế kỉ!
- Đúng vậy!
Dạ Sở Kỳ và Hy Mã Kỳ đập tay với nhau. Sử Ngao Kim tùy tiện cầm một trong số các quyển sách mà Dạ Sở Kỳ mang tới, tỏ vẻ có chút hứng thú.
- Ý kiến không tệ. Tiếc là ngoại trừ ở /Thị Trấn Xanh/ thì rất khó tìm thấy thư viện. Dù sao, ngoài những thư viện ở /Thị Trấn Xanh/ thì chỉ có 3 cái thư viện.
Dạ Sở Kỳ cười khúc khích.
- Đó là vì cậu không biết còn tồn tại với cái thư viện giống thế này.
- Cậu đúng. Mình thấy cái thư viện này thì rất bất ngờ đấy.
- Đọc không? - Dạ Sở Kỳ đưa cho Vũ Anh Anh 1 quyển sách.
- Có thể không sao? - Vũ Anh Anh ngán ngẩm cầm lấy.
- Không thể! - Dạ Sở Kỳ kiên quyết làm Vũ Anh Anh như một quả bóng xì hơi.
Hy Mã Kỳ cười khúc khích, đáy mắt xẹt qua một vết đen...