Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 49: Nhớ




Qua ngày hôm sau Dạ Sở Kỳ mới rời khỏi nhà nghỉ. Hôm nay cô tập hợp với lớp, hoàn toàn không hề có ý định sẽ đi một mình. Nhờ đó, Tả Y Y có thể yên tâm ở lại nhà nghỉ, lo cho đám người ngủ không còn biết trời đất gì nữa kia.

Việc Dạ Sở Kỳ đi riêng đã gây ra các ý kiến trái chiều nhau, cũng có nhiều phần tử từ việc này mà ghét cô. Cô không quản được họ, cũng không chú ý nhiều nên căn bản việc này không khiến cô phiền lòng. Ngày đầu tiên, cả lớp được đi đến tòa tháp Mặt Trời để quan sát cả thị trấn.

Tháp Mặt Trời là tòa tháp cao nhất /Thị Trấn Xanh/, đứng từ tầng quan sát ở trên cùng có thể nhìn thấy cả thị trấn.

Để trải nghiệm và hòa hợp với nơi này, lớp đã mua và mặc những trang phục theo phong cách của thế kỷ XXVI. Thời điểm này thời trang không có nhiều thay đổi so với thế kỷ XXI, có lẽ là do hứng thú "trở về nguyên dạng". Nghe nói thời đại này chủ yếu là trang phục năng động, chú trọng đến đơn giản và phong cách cái tôi của giới trẻ. Và phong cách mới lạ này khiến những người trẻ tuổi của tương lai này rất thích thú, và cảm thấy mới lạ.

Đi quanh cái hành tinh này, chắc chỉ có nơi này là có loại trang phục này. Nó làm Dạ Sở Kỳ hoài niệm.

- Lá cây ở đây có màu xanh do chất diệp lục đó. - Vũ Anh Anh nói - Mình vừa biết được.

Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh đang ở một chỗ khá khuất của đài quan sát, rất vắng người. Vì cô muốn yên tĩnh nên Vũ Anh Anh mới mò ra chỗ này. Hai người nói chuyện, Vũ Anh Anh liền khoe hiểu biết. Dạ Sở Kỳ nghe cũng chỉ gượng cười, gật đầu một cái. Mấy thứ kiến thức phổ thông này, cô rành quá rồi. Nghĩ sao vậy? Cô vốn là ở Trái Đất cũ đấy!!!

- Sao cậu có vẻ không hứng thú gì cả vậy hả? - Vũ Anh Anh nghiêm mặt - Không cho phép cậu mang cái bộ mặt đó!

Dạ Sở Kỳ cười một tiếng, lại thôi. Hứng thú? Cô chỉ có thương cảm mà thôi.

Rõ ràng là cô rất rõ nơi này...

Vũ Anh Anh nhìn Dạ Sở Kỳ, buồn chán chạy đi mất. Dạ Sở Kỳ cũng không muốn làm phiền Vũ Anh Anh chạy nhảy, nên không đi theo. Cô nhìn xuống phía dưới.

Rất đẹp!

Cái tên /Thị Trấn Xanh/ không điêu chút nào. Nơi này trồng rất nhiều cây xanh, một màu xanh rất thuận mắt. Các công trình kiến trúc cầu kỳ cũng đều có kết hợp cây xanh, tất cả đều làm người ta khoan khoái dễ chịu. Khác xa so với thế giới đầy màu sắc và hiện đại, nơi này rất tách biệt. Không chỉ riêng về cây cối và động vật của Trái Đất cũ, các công trình ở đây đều có màu sắc tươi sáng, gần gũi với tự nhiên, phối hợp rất xuất sắc làm sự nhân tạo ở đây mang một nét bình dị rất hợp với sự tự nhiên theo đúng phong cách gọi là gốc rễ con người. Các thiết bị ở đây cũng dừng lại ở khoảng thế kỷ XXVI, tuy đã lạc hậu, nhưng ít ai cảm thấy khó chịu. Mọi thứ ở đây diễn ra đều không có tranh đấu, rất bình yên.

Dạ Sở Kỳ đưa tay vuốt ve một chiếc lá của chậu cây bên cạnh, ánh mắt dịu dàng. Trái Đất... Cô trước kia chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô rời khỏi đó, nhưng bất tri bất giác lại ở một nơi khác sống thật lâu rồi...

- Không biết ở nhà ba và anh chị đang làm gì...

Dạ Sở Kỳ không biết mình đã khóc. Cô không phải người không tim không phổi. Trước cô không buồn, không phải là không nhớ, mà chỉ là cố cất giấu sau những điều kì lạ của thế giới mới. Bây giờ, nhìn lại cảnh thân thuộc này, nỗi nhớ lại trỗi dậy. Gia đình, rồi bạn bè, cô có biết bao nhiêu thứ chưa làm xong, cuối cùng là vô lý chết đi mà sống thay người khác, còn làm một người không nên sống.

Dạ Sở Kỳ đưa tay vụng về lau nước mắt, nhưng cô lau mãi mà nước mắt vẫn chẳng thể khô. Cuối cùng cô cúi đầu khóc nức nở.

Dạ Sở Kỳ khóc một hồi, không biết qua bao lâu mới bình tĩnh lại. Sau đó cô lại thút thít, chốc chốc lại nấc lên, muốn dừng cũng chẳng thể dừng được.

- Sao thế?

Một giọng nói trầm ấm vang lên, sau đó Dạ Sở Kỳ liền cảm thấy dưới chân có cảm giác mềm mại. Cô liền nhìn xuống, phát hiện ra một cục bông tròn trắng mềm mại đang cọ vào chân cô.

- Bạch Ngân...?

Dạ Sở Kỳ nghi ngờ, không vội bế Bạch Ngân mà đưa mắt nhìn phía trước. Đó đúng là Hạ Cảnh Dực. Hắn mặc đồ khá đơn giản. Phong cách /Thị Trấn Xanh/ không mang tính tương lai lại vô cùng phù hợp với hắn. Áo thun và quần jeans với giày thể thao, một sự kết hợp đơn giản rất hợp mắt. Trên cổ hắn còn đeo theo một cái máy chụp hình nhỏ.

- Anh đấy à?

Phản ứng của Dạ Sở Kỳ lại khá hờ hững, đến cô cũng tự cảm thấy ngạc nhiên. Cô cúi xuống ôm Bạch Ngân, sau đó đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

- Sao lại khóc?

Hạ Cảnh Dực tiến lại gần chỗ Dạ Sở Kỳ, dựa lưng vào tường kính để quan sát. Dạ Sở Kỳ tay chống vào gờ tường, vuốt ve Bạch Ngân và ánh mắt đầy hoài niệm.

- Nhớ lại một số chuyện.

Đáy mắt Hạ Cảnh Dực xẹt qua một tia sáng rồi lặn mất. Hắn nhìn chằm chằm cô. Vẻ mặt đó, rõ ràng là đang cố tỏ ra bình thản, cố nuốt ngược nước mắt.

Hạ Cảnh Dực không nói được những lời an ủi nghẹn trong cổ họng, nuốt ngược vào trong. Hắn lấy tư cách gì để nói? Cô căn bản không phải là của hắn!

Hai người đứng cạnh nhau, người thì không nói được, người thì không có gì để nói. Không khí gượng gạo, lắng xuống im lặng một chút suy tư.

- Anh sao lại ở đây? - Dạ Sở Kỳ hỏi

- Tôi không thể sao? - Lời nói của Hạ Cảnh Dực mang ý cười.

Dạ Sở Kỳ không đáp lời. Cô thở dài một hơi.

- Anh đã bao giờ cảm thấy thế giới này rất vô vị không?

Đồng tử của Hạ Cảnh Dực co lại, trông chốc lát trái tim hắn đập mạnh đầy sợ hãi. Hắn nhìn qua cô, cố giữ giọng bình thường hỏi:

- Tại sao lại nói vậy?

Dạ Sở Kỳ cúi đầu, cười buồn. Cô nhìn cục bông trắng đang hưởng thụ nằm ngoan ngoãn trong tay mình.

- Bởi vì thế giới rất vô vị. Muốn tới đâu chẳng thể tới, muốn về cũng chẳng thể về. Mà cứ mãi một chỗ, lại nhìn ra ai cũng giống ai, thế nào cũng chỉ có bản thân khác biệt.