Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 45: Tĩnh lặng




Dạ Sở Kỳ không biết mình rốt cuộc làm sao lại ngủ, nhưng lúc cô tỉnh dậy đã là sáng sớm, đồng hồ báo thức vẫn chưa kịp kêu. Cô nhìn qua ngày tháng trên tờ lịch điện tử, đứng dậy. Hôm nay cô phải đến lớp.

Dạ Sở Kỳ nghỉ mất một tuần. Vì phải nâng cấp hệ thống nên tốn khá nhiều thời gian. Cô cũng không rõ phía trường học nhận được lý do xin nghỉ gì nữa. Mà, chắc cũng chỉ là bệnh thôi.

- Anh Hai, chào buổi sáng! - Dạ Sở Kỳ vui vẻ chạy từ trên phòng xuống.

Dạ Sở Hiên quay qua, cười một tiếng như thường.

- Sao hôm nay em dậy sớm thế?

- Em muốn vào bếp mà.

Sáu người sống lưng cứng đờ. Dạ Sở Kỳ cười cười.

- Em đùa thôi. Không phải NR-001 đã ở trong bếp rồi sao?

Mấy người gượng cười, cũng không nói gì. Dạ Sở Kỳ rất vui vẻ chạy vào bếp.

- NR-001, cơm trưa hôm nay có gì thế?

Dạ Sở Hiên nhìn theo cô, đáy mắt đầy phiền muộn. Anh hy vọng cô có thể sớm loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực.

Dạ Sở Kỳ theo NR-001 mang đồ ăn ra, kéo ghế ngồi xuống. Cô đột nhiên vỗ một cái xuống bàn.

- Đúng rồi! Còn ván...

- Của em.

Dạ Sở Hiên ngắt lời Dạ Sở Kỳ, ném quả bóng máy sáng lên từng hồi ánh sáng đỏ cho cô. Anh lắc đầu. Cô còn khiến anh lo nhiều. Mà vậy cũng tốt...

- Đúng rồi tiểu Kỳ, hôm trước em rốt cuộc là ở đâu về vậy? Làm sao mà để mất cả ván lướt không?

Không nhắc thì thôi, nhắc tới Dạ Sở Kỳ lại bực mình. Cô tự nhiên lại bị ăn đòn oan, báo hại phải mất một tuần nâng cấp. Bây giờ lên trường mà gặp lại tên Hạ Cảnh Dực đó, xem cô làm gì hắn!

- Em ở nhà bạn.

Dạ Sở Kỳ tìm đại một cái cớ. Cô lén đưa mắt nhìn Dạ Sở Hiên, thấy anh không phản ứng gì quá mới âm thầm thở phào.

Dạ Sở Hiên nhíu mày. Dạ Sở Kỳ không biết nói dối. Lấy trí thông minh của anh thừa biết Dạ Sở Kỳ không nói thật, nói gì tới việc cái bộ dạng vụng về che giấu đó đang tố cáo cô. Bạn cô thì việc gì lại không gọi về nhà giúp chứ?

Dạ Sở Kỳ nhìn đồng hồ, ăn nhanh sau đó rời đi.

- Em đi học đây!

- Đi cẩn thận.

- Vâng.

Còn chưa ai ăn gì. Dạ Sở Hiên buông đũa. Anh thở dài cầm ly nước uống một hơi hết sạch. Tả Y Y nhìn anh.

- Hôm qua tiểu Kỳ nói anh đều nghe thấy hết rồi?

Dạ Sở Hiên hơi chần chừ, nhưng vẫn gật đầu. Tả Y Y cười.

- Con bé sùng bái anh lắm, anh giống như tín ngưỡng của nó vậy. Trong mắt nó anh là người anh tuyệt vời nhất.

Mọi người nhìn nhau, sau đó không ai nói gì. Không khí có phần gượng gạo.

Dạ Sở Hiên gật đầu, bắt đầu ăn. Đúng là tuyệt vời nhất, đến mức độ cô tự cho rằng sự sống của bản thân gây ảnh hưởng đến điều tuyệt vời đó. Anh mong cô đừng đem anh đặt lên cao như thế.

Cuộc đời Dạ Sở Hiên có nhiều thứ quan trọng, nhưng Dạ Sở Kỳ là quan trọng nhất. Cô là thứ tuyệt đối không thể mất, như một quả cầu thủy tinh mong manh dễ vỡ cần được nâng niu.