Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 34: Độc chết vị giác




Dạ Sở Kỳ đổ vào nào muối nào đường, rồi thêm chút dấm. Sau đó cô đem tất cả gia vị trên bếp mỗi thứ một ít đổ vào qua một lượt. Rồi cô vắt chanh vào và vắt kèm theo đó một trái táo ớt. Táo ớt là loại trái hình như trái táo, nhưng cực cay. Cô ghét nhất là thứ trái này, nó từng cho cô ăn không ít khổ đâu.

Dạ Sở Kỳ cười một cách đầy đen tối. Cô cầm hai ly nước, và ly của cô là cái có vẽ trái tim màu hồng mà cô thích nhất.

- Bạch Ngân, ta đi thôi. Lên xử lí tên đó.

Bạch Ngân thích chí kêu lên mấy tiếng. Nó nhảy xuống từ tay của NR-001 rồi chạy theo dưới chân Dạ Sở Kỳ.

Dạ Sở Kỳ đặt hai ly nước lên bàn, rồi cầm lấy ly của mình. Dáng vẻ của cô rất điềm tĩnh, như cái gì cũng không có làm.

- Nước chanh? - Hạ Cảnh Dực nhướn mày không tin tưởng.

Dạ Sở Kỳ khẽ cười gật đầu. Cô diễn quá tốt, Hạ Cảnh Dực nhìn thấy nụ cười đó của cô, bao nhiêu nghi ngờ cẩn thận trong đầu hắn lập tức bay sạch. Dạ Sở Kỳ thầm cười một tiếng, cái gọi là mê gái cũng chỉ đến thế này.

Nhưng mà cô đã đánh giá cái điểm này quá thấp rồi.

Hạ Cảnh Dực uống nước chanh. Dạ Sở Kỳ ngồi vui vẻ xem trò vui. Nhưng mà sau khi nhíu mày một cái thì hắn lại nói:

- Cái này có vị không tệ.

Dạ Sở Kỳ trố mắt. Cái gì? Cô vừa nghe thấy cái gì thế? Như vậy mà cũng được sao? Với "tài nghệ" liên quan đến chế biến đồ đưa vào đường ruột của cô, thì pha chế cái này cũng đủ hại chết vị giác của bất kì ai rồi!

Không lẽ vị giác tên này có vấn đề? Chắc chắn là vậy rồi! Nếu không đủ thứ vị chua cay mặn ngọt các kiểu trộn chung như thế sao mà khen ngon được!?

Nhưng mà Dạ Sở Kỳ nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ đến một vấn đề. Cái quan trọng không phải là vị nó thế nào, mà là ai làm ra nó và ai đem nó ra mời. Nếu là cô làm, dù có là độc dược hắn cũng sẽ uống và khen ngon. Chẳng qua, hắn không nghĩ là cô có khả năng tạo ra thứ đấy.

Ừm... Nghĩ lại thì nếu cô vào bếp thì hẳn có thể tạo ra ít độc dược loại nhẹ...

Dạ Sở Kỳ ho khan mấy tiếng, uống ly nước chanh. Cô lén lút nhìn Hạ Cảnh Dực một cái, trong đầu đầy những câu hỏi. Không khí đọng lại đầy gượng gạo.

- Việc bận lúc trước của anh là gì vậy? - Dạ Sở Kỳ lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh vì cô không chịu nổi cái sự yên lặng này nữa.

Hạ Cảnh Dực nhìn qua Bạch Ngân, bình tĩnh đáp lời:

- Chút chuyện cũ chưa kịp giải quyết thôi. Em không cần phải lo tới.

Dạ Sở Kỳ "Ồ" một tiếng, lại im lặng. Bạch Ngân nhìn đồng hồ, kêu chít chít mấy tiếng rồi níu tay Dạ Sở Kỳ.

Tiếng chuông vang lên phá tan không khí im lặng, Dạ Sở Kỳ giật mình. Hạ Cảnh Dực bấm nút nghe máy. Hắn vẫn không nói một lời nào, song sắc mặt rất tốt.

- Tôi phải đi rồi.

Dạ Sở Kỳ đang ngẩn ra, nghe nói thì giật mình luống cuống:

- Hả? À... Ừ.... Bạch Ngân... Bạch Ngân?

Dạ Sở Kỳ nhìn quanh tìm kiếm con thỏ nhỏ. Nó rúc người sau lưng cô, thế nào cũng không chịu ra. Vừa lúc nó không để ý, Hạ Cảnh Dực liền vươn tay bắt lấy. Con thỏ kêu chít chít đầy bất mãn.

- Kêu cái gì hả? Còn không về thì đem mày tặng đi luôn đấy.

Vừa nghe nói, mắt Bạch Ngân liền sáng lên. Nó kêu mấy tiếng, hai tai dài vểnh lên và hai chân trước cứ hướng phía Dạ Sở Kỳ ngọ nguậy. Hạ Cảnh Dực cạn ngôn.

Dạ Sở Kỳ cười hì hì, cúi đầu xuống nhìn con thỏ.

- Bạch Ngân thật là một chú thỏ trắng thông minh.

Bạch Ngân gật gật cái đầu nhỏ.

- Còn ngoan nữa.

Bạch Ngân lại gật đầu. Dạ Sở Kỳ cực kỳ yêu thích vuốt ve con thỏ. Cô tiếc nuối thở dài.

- Sau này em có thể đến thăm nó.

Dạ Sở Kỳ ngẩn ra, nhìn Hạ Cảnh Dực một hồi rồi gật đầu.

- Cảm ơn... - Cô lí nhí.

- Tôi không nghe em nói gì cả. - Hạ Cảnh Dực chưng ra bộ mặt rất dễ bị đòn.

Dạ Sở Kỳ vì bộ mặt đó, phát cáu. Cô hờn dỗi quay mặt đi. Hạ Cảnh Dực ha ha cười, tay chọc chọc Bạch Ngân. Hắn phát hiện, Bạch Ngân có đeo một cái nơ trắng nhỏ có hình con thỏ, giống hệt cái Dạ Sở Kỳ kẹp trên đầu. Hắn không ngờ cô thích Bạch Ngân như thế.

Hạ Cảnh Dực đua giỡn với Bạch Ngân.

- Được rồi, đã về được chưa?

Bạch Ngân liếm liếm bộ lông trắng muốt, không còn phản kháng. Thế nhưng, ánh mắt nó vẫn không thôi nhìn Dạ Sở Kỳ. Hạ Cảnh Dực bất đắc dĩ lắc đầu, quay lưng ra ngoài. Dạ Sở Kỳ dẫn hắn ra ngoài, xong liền quay trở vào.

Cô nhìn hai ly nước chanh trên bàn, trong đầu nổi lên một ý nghĩ.

- Có khi nào ly nước chanh này của mình rất ngon không?

Dạ Sở Kỳ trân trối nhìn ly nước chanh. Một hồi sau, cô cuối cùng cũng bị sự tò mò lấn át lí trí. Cô cầm lấy ly nước chanh, uống một ngụm.

- Phụt! Á!

Dạ Sở Kỳ phun nước ra ngoài, kêu lên một tiếng, lập tức vứt cái ly chạy vào bếp tìm nước. Cô uống nước, vừa thở, vừa nhăn mặt.

- Cái vị gì thế này? Thật ghê quá! Vậy mà anh ta cũng uống được hết nửa ly, thật khâm phục. Không được! Mình phải xuống phòng thí nghiệm kiểm tra lại xem có hư hỏng vị giác không mới được!

Dạ Sở Kỳ quả quyết quay qua NR-001.

- NR-001, tôi muốn kiểm tra tổng quát.

NR-001 máy móc gật đầu, quay xuống phòng thí nghiệm. Dạ Sở Kỳ chạy theo, trong đầu nguyền rủa vạn lần tên khốn đáng ghét kia.

Mà cái tên khốn đáng ghét nào đó đang vô cùng vui vẻ về nhà. Rồi hắn đau khổ phát hiện ra, thứ đồ Dạ Sở Kỳ làm tuyệt đối không được tùy tiện thử.