Hạ Cảnh Dực lại gần, muốn mang con thỏ đi. Con thỏ thấy hắn lại gần, quả quyết ôm chân Dạ Sở Kỳ. Nhưng hình như sợ chỉ ôm thôi thì không đủ, nó còn liên tục kêu "chít chít" ngẩng gương mặt nhỏ nhắn cầu cứu, hai cái tài dài rũ xuống trông đến tội.
Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh nhìn nhau. Bọn họ làm được gì? Đáng yêu thật đấy, nhưng dù sao con thỏ cũng là của Hạ Cảnh Dực!
Dạ Sở Kỳ cúi người bế con thỏ. Nó vui mừng liếm tay cô. Cô bất đắc dĩ cười, đem nó giao lại cho Hạ Cảnh Dực làm vẻ mặt của nó sầm xuống thất vọng. Hắn thấy vậy liền đưa tay nhận lấy, gật đầu xem như cảm ơn. Giờ hắn đang vội, không có thời gian nhiều lời.
Con thỏ vừa vào tay Hạ Cảnh Dực liền kêu "chít chít" liên hồi. Nó đưa cái chân nhỏ về phía Dạ Sở Kỳ, hai cái tai dựng lên rung rung. Nhìn bộ dạng như thường ngày bị ngược đãi muốn tìm chủ mới của con thỏ, mi mắt Hạ Cảnh Dực giật giật.
Hạ Cảnh Dực và Dạ Sở Kỳ đứng nhìn nhau một hồi, không biết phải làm sao. Vũ Anh Anh đứng một bên phát chán nhìn hai người. Con thỏ không ngừng kêu "chít chít" thật đáng thương.
Cái cảnh này sao mà kì quái...!
Tiếng chuông bên tai làm Hạ Cảnh Dực giật mình, đưa tay bấm nút nghe máy. Như lần trước, hắn chỉ nghe không nói, nhưng khuôn mặt hắn rất không tốt. Như vậy mà hắn cũng không bỏ đi. Nhìn bộ dáng là biết không nỡ để con thỏ kêu cả ngày.
Cái tình thế này khiến Dạ Sở Kỳ nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Cô nhìn Hạ Cảnh Dực.
- Nếu như anh bận thì đưa con thỏ này cho tôi đi. Tôi sẽ tạm chăm sóc nó, ngày mai trả lại cho anh. Như vậy có được không?
Nói rồi Dạ Sở Kỳ nhìn Hạ Cảnh Dực, vẻ mặt như sợ mình nói sai cái gì. Hắn lại nhìn cô chằm chằm, làm cô không tự chủ nắm chặt tay. Hắn nhìn cũng không phải vì cô vừa nói cái gì, mà vì cách cô nói chuyện. Lần đầu tiên hắn nghe cô nói chuyện nhỏ nhẹ với hắn mà không phải muốn đem hắn đá đi.
Bất giác Hạ Cảnh Dực nhìn chằn chằm con thỏ. Hắn làm sao cũng không khiến cô khỏi xa lánh hắn, vậy mà cái con thỏ này vừa xuất hiện là xử lí xong rồi?!
Hạ Cảnh Dực hắn như vậy mà lại không bằng một con thỏ trắng nhỏ!
Dạ Sở Kỳ nhìn con thỏ rồi lại lén đưa mắt nhìn Hạ Cảnh Dực. Cô đang trông chờ câu trả lời của hắn đó, làm ơn đừng im lặng có được không?!
Hạ Cảnh Dực nhìn con thỏ nhỏ luôn ngoan ngoãn của mình đang ra sức phản đối. Nó cố vùng khỏi tay hắn trong khi đôi mắt tuyệt không rời khỏi Dạ Sở Kỳ. Rõ ràng lúc ở nhà nó luôn rất ngoan, còn biết làm nũng. Bây giờ thấy cô rồi thì bộ dạng của nó giống như thế gian này không có ai xấu xa bằng chủ nhân của nó.
Hạ Cảnh Dực cảm giác không muốn nhìn con thỏ này thêm một giây nào nữa. Nó như vậy mà lại chiếm được tình thương của Dạ Sở Kỳ, đã thế còn sẵn tiện gắn cho hắn cái mác người xấu xa không biết thương yêu động vật. Hắn lập tức đem con thỏ đưa cho Dạ Sở Kỳ.
Dạ Sở Kỳ nào biết diễn biến tâm trạng rối rắm của Hạ Cảnh Dực. Thấy con thỏ được đưa cho mình liền ôm lấy. Thỏ trắng nhỏ ngây ngô ngốc ngốc thật là đáng yêu, để được chăm sóc nó thì hạ giọng với Hạ Cảnh Dực cũng đáng!
Hạ Cảnh Dực mặc cho con thỏ có hiểu gì không, liếc mắt cảnh cáo rồi quay qua nhìn Dạ Sở Kỳ.
- Nó tên là Bạch Ngân, không gọi thế nó không nghe đâu. Thời gian tới tôi bận, nếu em không phiền thì giúp tôi chăm sóc nó khoảng một tuần.
Dạ Sở Kỳ gật đầu.
Hạ Cảnh Dực ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng không có gì để căn dặn nữa, quay lưng đi. Hắn vừa đi khuất thì Dạ Sở Kỳ đã nhảy cẫng lên. Ôi thỏ trắng nhỏ đáng yêu, cuối cùng cũng được quang minh chính đại ôm nó vuốt ve rồi.
Vũ Anh Anh trợn mắt há mồm nhìn con thỏ đang có dáng bộ hạnh phúc vì được cho đi. Cô thật theo không nổi cái diễn biến này. Vậy là xong rồi đó hả? Đùa à? Một con thỏ có cái giá trên trời đấy! Vậy mà tên đó nói đưa là đưa!
Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân, quay qua Vũ Anh Anh.
- Anh Anh, bọn mình đi thôi.