Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 105: Chương ngoại truyện 1




Dạ Sở Kỳ ngồi bên cửa sổ phòng mà nghe gió thổi, tay vuốt ve thỏ trắng nhỏ nằm trong lòng.

Hôm nay cô thấy trong lòng tĩnh lặng đến lạ. Sự yên ắng làm trong lòng cô có chút khó chịu. Ngoài kia đường phố vẫn vắng như thường lệ, không có chút tiếng động nào của giao thông. Tựa hồ chỉ có âm thanh của thiên nhiên ở đây.

Gió thổi qua cửa sổ thổi mái tóc Dạ Sở Kỳ bay bay. Cô rùng mình, tay bất giác ôm chặt thỏ trắng nhỏ. Hôm nay trong người cô cứ có cảm giác khó chịu, tay chân đều không có sức. Cũng không biết là bị sao, nhưng cô nghĩ chỉ cần qua ngày sẽ khỏi. Nếu nói với Dạ Sở Hiên thì anh lại lo lắng...

Bên ngoài phòng có tiếng bước chân. Thỏ trắng nhỏ vểnh tai, kêu lên một tiếng.

- Tiểu Kỳ.

Dạ Sở Kỳ đứng dậy, cô mò mẫm bước đi. Đặt Bạch Ngân xuống giường sau, cô theo hướng cửa đi tới. Một bàn tay nắm lấy tay cô.

- Được rồi, để chị giúp.

Tả Y Y đỡ lấy Dạ Sở Kỳ đi ra ngoài. Cửa phòng vừa đóng lại, Bạch Ngân liền rũ hai tai nhọn. Nó nhìn ra ngoài trời, yếu ớt kêu lên mấy tiếng.

Dạ Sở Kỳ theo Tả Y Y xuống phòng nghiên cứu.

Bước vào phòng nghiên cứu, Dạ Sở Kỳ rùng mình. Tả Y Y đỡ cô ngồi xuống.

- Em đợi một lát.

Dạ Sở Kỳ gật đầu. Mặc dù có vẻ bình tĩnh, nhưng tim cô lúc này đã đập rất mạnh rồi. Hôm nay là ngày tháo băng, là ngày cô có thể nhìn lại, tất nhiên phải kích động.

Dạ Sở Kỳ nghe có tiếng động gì đó bên cạnh. Cô nuốt nước bọt, im lặng đợi. Mãi mới thấy bên người có động tĩnh. Ai đó làm gì đó trên đầu cô, cảm thấy hơi nhột. Sau đó thì băng mắt lỏng ra.

Tháo băng mắt ra sau, Dạ Sở Kỳ nhíu mày. Cô chậm rãi mở mắt.

Ánh sáng chiếu vào mắt làm Dạ Sở Kỳ liền nhắm mắt lại, nhưng lại tiếp tục mở ra. Vừa hay phòng nghiên cứu thường không sáng lắm.

Dạ Sở Kỳ nuốt nước bọt, đầy hoang mang.

Cô... không thấy gì cả...

Mọi thứ... đều rất mờ...

Dạ Sở Kỳ nắm chặt tay, tự mình trấn tĩnh. Cô tự nhủ một lát mọi thứ sẽ lại rõ ràng hơn.

- Tiểu Kỳ, như thế nào? Em nhìn thấy không? - Giọng của La Tử Ân.

Dạ Sở Kỳ cảm thấy cổ họng khô khốc, một lời cũng không nói được. Cả người cô cứng ngắc. Bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, bất giác gật đầu.

Đột nhiên không gian trở nên đáng sợ, cứ như lạnh hơn.

- Em không thể ỷ lại vào anh một lần sao?

Giọng của Dạ Sở Hiên trầm hơn mọi ngày. Hình như anh đang tức giận. Cô quay đầu về phía anh, mắt đầy vẻ mờ mịt.

- Nhìn đôi mắt không có thần đó, em cho rằng em nói em nhìn thấy thì anh sẽ tin?

Dạ Sở Kỳ như hiểu ra. Muốn nói lại thôi, cô cúi đầu. Dạ Sở Hiên thở ra một hơi.

- Từ mấy năm trước đã như thế. Anh biết em sợ anh lo lắng, nhưng anh cũng lo lắng cho em nữa. Em không thể cứ ôm hết mọi đau đớn về phía mình được.

Dạ Sở Kỳ không nói gì. Ký ức lướt qua trong đầu cô, từng chút từng chút một. Hình như cô thật sự chưa bao giờ yêu cầu anh cái gì, cũng chưa từng đòi hỏi cái gì đặc biệt cả. Dường như những thứ cô muốn ở anh đều là có cũng được, mà không có cũng chẳng sao...

Cô...

Bỏ đi...

Dù sao cô cũng chẳng có ham muốn gì đặc biệt...

Không gian chìm vào yên tĩnh. Dạ Sở Kỳ thấy trong lồng ngực một trận khó chịu. Cô hơi nhíu mày, cho rằng phòng nghiên cứu hình như lạnh hơn.

Đầu óc cô có chút mơ hồ.

- Em nhắm mắt lại đi.

Dạ Sở Kỳ mờ mịt làm theo. Cô nghe chút tiếng động máy móc rất êm tai ở ngay bên cạnh. Cả người truyền qua một luồng điện hơi tê, cô nhíu mày. Mắt cô hơi đau.

Dòng điện dừng lại.

- Em mở mắt ra đi.

Dạ Sở Kỳ lại mở mắt. Mọi thứ rõ ràng hơn rất nhiều. Cô cố nhìn kỹ, khuôn mặt người phía trước càng thêm rõ, nhưng vẫn mờ. Cô đưa tay dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa.

Ánh sáng vốn rất mờ thì trong mắt đột nhiên trở nên rất chói. Cô liền nhắm mắt lại. Cô muốn mở mắt thì nước mắt lại trào ra. Cô khó chịu hơi nghiên đầu, đầu đột nhiên đau nhức. Lại có cảm giác hình như có chút lạnh, lồng ngực cô thêm khó chịu. Trong người cô cồn cào.

- Tiểu Kỳ?

- Em... khó chịu...

Giọng của cô khàn đặc, có chút mơ màng. Cô đưa tay dụi mắt, nước mắt trào ra không ngừng. Trong cổ họng cô bất giác phát ra tiếng rên rỉ.

Một bàn tay lập tức đem cô bế lên. Mơ màng, cô cảm thấy mình đang di chuyển. Cô đưa mắt nhìn người đang bế mình, nhưng hình ảnh hoàn toàn bị nước mắt làm nhòa đi. Cô thấy khó thở.

Trước mắt cô, giữa những hình ảnh mờ mờ, một dòng chữ hiện lên.

"Khởi động giấc ngủ giả lập"