Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.
__________
Trùng Công Chúa nhoẻn miệng cười, thân hình to lớn màu hồng phóng tới, lưỡi kiếm màu hồng sạch sẽ đột nhiên xuất hiện một chất dịch nhầy màu xanh lá.
Dịch nhầy từ trên lưỡi kiếm của ả ta rơi xuống đất, mặt đất lập tức bốc khói phát lên tiếng xèo xèo.
Trùng Công Chúa dùng lưỡi kiếm tẩm độc của mình chém thẳng về phía Châu Thanh, ánh mắt ả ta đầy sát khí chết chóc, không hề có dáng vẻ gì như lúc ả nói sẽ không gϊếŧ cậu.
Tốc độ của Trùng Công Chúa rất nhanh, tuy thân hình ả ta to lớn nhưng điều đó không hề cản trở tốc độ của ả ta.
Chớp mắt một cái, bóng dáng của Trùng Công Chúa đã xuất hiện trước Châu Thanh, lưỡi kiếm tàn bạo mà chém xuống.
Tốc độ của ả quá nhanh, Châu Thanh không có thời gian để nhảy lùi lại, cậu chỉ có thể đưa thanh Bảo Khí lên đỡ lấy, nhưng sợ là khó tránh khỏi dịch độc.
Lửa đen trên kiếm thiêu rụi dịch nhầy màu xanh trên lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa, cặp mắt đỏ của Thiên Tử Dật lạnh lẽo mà nhìn ả ta, sát khí toả ra phóng thẳng về phía ả.
Một cỗ ớn lạnh từ dưới chân chạy dọc đến sống lưng của Trùng Công Chúa, ả ta hoảng hốt mà nhảy lùi ra sau. Đợi đến lúc cỗ ớn lạnh kia biến mất, Trùng Công Chúa phát hiện hành động của mình, ả ta liền tức giận.
Mười năm trôi qua, ả ta cho rằng khi một lần nữa đối mặt với Thiên Tử Dật, thì kẻ phải quỳ xuống là hắn, cầu xin ả ta tha mạng.
"Đồ dối trá, ả ta nói sẽ không gϊếŧ anh Thanh." Cát Hải Thịnh nhìn hết thảy hành động vừa rồi, cậu tức giận mà lớn tiếng hét lên.
Nghĩ tới đây, La Kính đưa mắt nhìn Thiên Tử Dật, người có thể cùng Trùng Công Chúa giao đấu.
Trùng Công Chúa nghe thấy tiếng của Cát Hải Thịnh, ả ta liếc nhìn cậu một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, Cát Hải Thịnh như nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình bị cái lưỡi kiếm màu hồng kia chém làm đôi.
La Kính bên cạnh thấy cơ thể cậu run rẩy, anh liền kéo cậu về phía sau, dùng bản thân che chắn cho cậu.
Trùng Công Chúa khinh thường hừ một tiếng.
Ả ta đương nhiên không có ý định gϊếŧ Châu Thanh, cậu đang giữ bảo bối mà cả Trùng Tộc hay toàn thể bộ tộc trong Tinh Hệ G này đều ham muốn, ả làm sao có thể ra tay gϊếŧ cậu.
Trùng Công Chúa biết, nếu Châu Thanh gặp nguy hiểm, Thiên Tử Dật không thể nào bỏ mặt cậu.
"Tên đó có vẻ như rất quan trọng với ngươi nhỉ?" Trùng Công Chúa vuốt vuốt lưỡi kiếm của mình, dưới ánh trăng mờ ảo, lưỡi kiếm của ả lại sáng bóng lạ thường.
Trùng Công Chúa không biết quan hệ của hai người như thế nào, mà ả cũng không quan tâm. Hiện tại mục tiêu của ả chính là gϊếŧ chết Thiên Tử Dật và cướp lấy Không Gian Năng Lượng Chính của Châu Thanh.
Thiên Tử Dật không trả lời câu hỏi của Trùng Công Chúa, chỉ thấy sau khi ả ta dứt lời, sát khí của Thiên Tử Dật nồng hơn rất nhiều.
Chỉ như vậy cũng đủ để Trùng Công Chúa có được đáp án.
Sát khí của Thiên Tử Dật tỏa ra khiến không khí xung quanh nặng nề hơn, sát khí của hắn tuy rằng không nhắm vào những người khác nhưng bọn họ vẫn cảm thấy một cỗ áp lực đè nặng trên người.
Thế nhưng kẻ mà sát khí hướng tới, Trùng Công Chúa lại chả hề hấn gì. Ả ta thản nhiên mà nghênh đón sát khí của Thiên Tử Dật, ngay lúc sát khí của Thiên Tử Dật gần chạm vào Trùng Công Chúa, ả ta cũng phóng ra sát khí của mình.
Hai sát khí một đen một hồng đánh vào nhau lập tức tạo ra một sóng năng lượng mạnh mẽ, không khí xung quanh như biến thành một bãi biển với những cơn sóng cuồn cuộn đánh nát mọi thứ.
Dưới áp lực nặng nề của Thiên Tử Dật, Korly nhớ lại sự việc ở sông băng.
Lúc đó gã cho rằng Thiên Tử Dật là vì đánh lén, nhân lúc gã không để ý mới có thế áp sát gã. Gã vẫn luôn cho rằng nếu gã đề cao cảnh giác, Thiên Tử Dật sẽ không đời nào có thể đụng đến gã.
Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt, gã biết mình đã lầm. Thiên Tử Dật hoàn toàn ở một đẳng cấp khác, gã chẳng là gì trong mắt hắn.
Một tên gà mờ như Korly còn nhìn ra được thì những người khác cũng có thể nhìn ra được.
Mọi người vốn có định hợp lực cùng nhau tấn công Trùng Công Chúa, nhưng với thực lực của bọn họ, chỉ sợ không giúp ích được gì, ngược lại còn cản trở tạo thêm phiền phức.
Trận chiến này dù nhìn thế nào cũng không có chỗ cho bọn họ chen vào.
Đúng lúc này một bàn tay nắm lấy tay Thiên Tử Dật, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn xuống.
Châu Thanh đứng bên cạnh hắn, ánh mắt cậu kiên định nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ của Thiên Tử Dật.
Cặp mắt đỏ tươi như nhuốm máu, lại lạnh lẽo không chút tình cảm, chỉ có sát khí động lại, nhưng Châu Thanh chẳng hề sợ hãi, cậu bình tĩnh đối mặt với ánh mắt ấy.
Thiên Tử Dật nhìn cậu một giây, như hiểu cái gì, hắn rời mắt đi, sát khí cũng giảm hẳn.
Trùng Công Chúa thấy vậy cũng thu lại sát khí của mình.
Trùng Công Chúa bỉu môi, mục đích của ả là làm Thiên Tử Dật điên lên dẫn tới mất kiểm soát, đó cũng chính là lúc hắn bị chính thanh kiếm của mình nuốt chửng.
Sau khi giao chiến với Thiên Tử Dật mười năm trước, lần đó ả ta quả thực rất sợ Thiên Tử Dật, đúng hơn là thanh kiếm trên tay hắn, cũng chính thanh kiếm ấy đã cướp đi mạng sống của người mà ả ta yêu nhất.
Trùng Công Chúa lạnh lẽo nhìn Thiên Tử Dật, thân ảnh to lớn nhanh chóng biến mất. Chỉ trong một khắc đó, Thiên Tử Dật cũng biến mất theo.
Keng. Một tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
Trùng Công Chúa lại một lần nữa nhắm về phía Châu Thanh mà phóng tới, nhưng nửa đường thì bị Thiên Tử Dật chặn lại.
Thiên Tử Dật dùng thanh kiếm chặn lại lưỡi kiếm đang muốn chém xuống của Trùng Công Chúa.
Trùng Công Chúa đỏ mắt, ả ta căm hận nói: "Ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ mà mười năm trước ngươi đã làm với ta."
Trùng Công Chúa dùng lưỡi kiếm còn lại của mình chém xuống thanh kiếm của Thiên Tử Dật, hoàn toàn khóa đi cử động của hắn.
"Cùng với thanh kiếm chết tiệt này." Trùng Công Chúa thù hằn nói.
Đúng lúc này phía dưới mặt đất đột nhiên mọc lên những cây tre, đỉnh tre nhọn hoắt đâm vào cơ thể của Trùng Công Chúa.
Lấy Trùng Công Chúa làm trung tâm, hai mét xung quanh ả ta bao trùm trong rừng tre rậm rạp, mà thân ảnh của Thiên Tử Dật cũng biến mất.
Những cây tre liên tục nảy mầm đâm vào cơ thể của Trùng Công Chúa, thế nhưng chỉ vừa chạm vào ả ta cây tre đều vỡ nát, có thể thấy cơ thể của ả cứng cáp thế nào.
Trùng Công Chúa là trùng tộc, mà trùng tộc vốn sở hữu một cơ thể săn chắc hơn bất cứ giống loài nào trong Tinh Hệ G này. Chưa kể ả ta còn sở hữu cấp bậc cấp 8 trung cấp, lại càng khó có thể xuyên thủng.
Châu Thanh đương nhiên biết điều này, đám rừng tre là do cậu sử dụng ma pháp biến dị, mục đích không phải dùng rừng tre xuyên thủng Trùng Công Chúa mà là chặn cử động của ả ta.
Thực lực của Trùng Công Chúa cao, thế nhưng rừng tre của cậu lại rất nhiều, những cây tre mọc sát vào nhau tạo thành một bức tường tre cứng cáp rắn chắc, có thể khóa được cử động của ả ta.
Trùng Công Chúa bị sự phẫn nộ và hận thù chiếm lĩnh, vì vậy không kịp trở tay với tấn công của Châu Thanh. Ả ta thử cử động cơ thể mình, nhưng chỉ vừa nhúc nhích, cơ thể của ả đã chạm vào nữa tường tre.
Mọi người ngơ ngác không biết rừng tre này từ đâu xuất hiện. Ngay từ đầu ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Thiên Tử Dật và Trùng Công Chúa, vì vậy không ai chú ý đến Châu Thanh. Thế nhưng chớp mắt một cái bóng dáng của Thiên Tử Dật đã biến mất, mà Trùng Công Chúa lại bị bao vây bởi rừng tre, tình thế đã hoàn toàn bị đảo ngược.
Đột nhiên bóng dáng Thiên Tử Dật xuất hiện, thanh kiếm trên tay rực lửa đen nhắm thẳng vào đầu Trùng Công Chúa.
Nhận thấy nguy hiểm, Trùng Công Chúa theo bản năng cử động cơ thể mình nhưng lại bị rừng tre chặn lại, ả ta trơ mắt nhìn Thiên Tử Dật phóng tới.
Một cỗ ớn lạnh từ sống lưng chạy dọc trên cơ thể Trùng Công Chúa, ả ta mơ hồ nhìn thấy được hình ảnh bản thân mình sắp chết, cái đầu của ả lăn lóc trên mặt đất, như hình ảnh ả ta chứng kiến mười năm trước.
Nháy mắt thanh kiếm của Thiên Tử Dật đã cận kề cổ của Trùng Công Chúa, trận chiến sắp sửa kết thúc thì Trùng Công Chúa đột nhiên hét lên, tiếng hét đinh tai nhức óc có thể khiến những kẻ yếu ớt thủng màn nhĩ.
Ngay tập tức từ trên bầu trời xuất hiện mấy cái bóng đen, bóng đen nhanh chóng lao xuống lồng tơ, ba trong số đó lao về phía Trùng Công Chúa.
Keng.
Âm thanh va chạm thanh thúy vang lên, một con ong bắp cày to lớn chắn trước người Trùng Công Chúa, nó dùng cái kim độc của mình chặn lại thanh kiếm lửa của Thiên Tử Dật.
Hai bóng còn lại là hai con bò cạp khổng lồ, bọn nó dùng cái càng của mình cắt đứt rừng tre giải cứu cho Trùng Công Chúa.
Thế nhưng ngọn lửa trên thanh kiếm của Thiên Tử Dật ngay lập tức lan rộng lên cây kim độc của ong bắp cày, trước khi nó bị ngọn lửa đen của hắn nuốt chửng hoàn toàn, Trùng Công Chúa đã nhanh chóng thoát khỏi rừng tre.