Trong trí nhớ của nguyên thân còn có một chú út, tên Đường Mãn Đồng, là đứa con khi bà cụ nhà họ Đường già mới có, hiện tại mới 25 tuổi.
Bởi vì là già mới có nên chú út có chút lười biếng, ngày ngày muốn giàu to, còn nói dựa vào trồng trọt, cho dù trồng đến chết cũng không phát tài được, cho nên Đường Mãn Đồng một năm chí ít ở bên ngoài cà lơ phất phơ hơn nửa năm, cứ như du dân, lấy mỹ danh là ra ngoài khảo sát thị trường, nhưng mỗi lần trở về đều là người không còn đồng nào.
Đường Mãn Đồng ở trong lòng người Đường thôn cũng chỉ hơn Đường Lão Lục một chút.
Dù sao Đường Mãn Đồng tuổi trẻ đẹp trai, điều kiện gia đình cũng không tệ lắm, trình độ lười biếng thì khỏi chê, còn quá đáng hơn Đường Lão Lục, thằng cha này quanh năm suốt tháng đều không xuống đất, ngay cả rau hẹ và lúa mạch non đều không phân rõ.
Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, nguyên thân cùng chú út tình cảm không tệ, bởi vì Đường Mãn Đồng mặc dù ăn ngon lười làm, nhưng mỗi lần trở về đều sẽ mang một chút đồ vật mới lạ bên ngoài, ví dụ quần áo xinh đẹp, kẹp tóc xinh đẹp, khăn lụa và giày da mà nguyên thân mặc trên người đều là Đường Mãn Đồng mang về.
Chú út này tư tưởng kỳ thật dẫn trước thời đại này không ít, đáng tiếc sinh không gặp thời, nếu như Đường Mãn Đồng sinh ở sau khi cải cách mở ra thì nói không chừng cũng là phú nhất đại.
Cũng không biết Đường Mãn Đồng hiện tại đang cà lơ phất phơ ở đâu, trên sách hình như có nói là sau thanh minh anh ta sẽ trở về.
Đường Niệm Niệm đạp xe đến nhà máy máy móc Hồng Tinh, ông cụ canh cổng đang ngủ gà ngủ gật, đầu gật lên gật xuống, khóe miệng còn chảy nước bọt.
"Ông ơi!"Đường Niệm Niệm kêu vài tiếng, cuối cùng đánh thức ông cụ.
"Làm gì?"Ông cụ giọng điệu không tốt, ông ta đang nằm mơ ăn thịt kho tàu, đã gắp đến bên miệng rồi, thiếu chút nữa là ăn vào trong miệng, hiện tại ông ta đang rất bực, cô gái này tốt nhất là có chuyện đàng hoàng, nếu không đừng trách ông ta không khách khí!"Chú hai cháu tên Đường Mãn Ngân, cháu là cháu gái ông ấy!"Đường Niệm Niệm đưa hai điếu thuốc lá tới, ông cụ sắc mặt không tốt, lập tức âm u chuyển trời quang, nở nụ cười cực kỳ từ ái: "Cháu gái Mãn Ngân à, sắp tan làm rồi, cháu đi vào đi!"Người trước kia thường hút hồng song hỷ"Cảm ơn ông!"Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, đây là nụ cười mang tính lễ phép của cô.
Nhưng kỳ thật động tác giật giật khóe miệng của cô hoàn toàn có thể bỏ qua không tính, người ở bên ngoài nhìn thấy, chính là mặt không biểu tình.
Đợi sau khi cô tiến vào nhà máy, ông cụ vui vẻ ngửi ngửi thuốc lá, còn tự lẩm bẩm: "Cô gái này xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ là mặt có hơi co quắp.
"Nhà máy máy móc rất lớn, bên trong xưởng khí thế ngất trời, Đường Mãn Ngân ở phân xưởng số một, ông ta là thợ nguội, trình độ kỹ thuật, dựa theo kỹ thuật bình xét cấp bậc mà phân chia, cũng chính là sơ cấp.
Đường Mãn Ngân vào nhà máy máy móc cũng là chuyện mấy năm gần đây, trước kia ông ta là nhân viên ghi công điểm ở Đường thôn, cũng là một công việc nhẹ nhàng, còn có thể kiếm đủ công điểm, nhưng Đường Mãn Ngân là người tâm tư linh hoạt, không vừa lòng làm nhân viên ghi công điểm cả một đời.
Vừa vặn năm năm trước, nhà mẹ đẻ của Tuyên Trân Châu có một người họ hàng làm việc ở nhà máy máy móc đau thắt lưng đột ngột, đau cả cột sống, ngay cả đứng cũng đứng không được, ngồi cũng ngồi không được, chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng.
Đường Mãn Ngân nghe nói việc này, liền mua hai bình rượu ngon tìm tới cửa, hết lời ngon ngọt, lúc này mới kiếm được công việc tạm thời này.
Họ hàng của Tuyên Trân Châu là thợ nguội cấp bốn, mỗi tháng có thể nhận được năm mươi bốn đồng tiền lương, Đường Mãn Ngân thế chỗ ông ấy, mỗi tháng mười tám đồng tiền lương, là người họ hàng này trả, tiền còn lại thì là của người họ hàng đó.
Người họ hàng này đương nhiên không thể cầm đủ tiền lương, mỗi tháng chỉ có bốn mươi lăm đồng, cho Đường Mãn Ngân mười tám đồng, hai mươi bảy đồng còn lại là vào tay ông ấy.
Hơn nữa Đường Mãn Ngân ngày lễ ngày tết còn phải mua đồ tới cửa cảm tạ, người họ hàng này ngày ngày nằm ở nhà, mỗi tháng kiếm hai mươi bảy đồng, còn có quà tặng trong ngày lễ.
Đây chính là sức mạnh của công việc chính thức.
.