Xuyên Đến Thập Niên 70 Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu

Chương 18: Chương 18





Bà cụ Đường đẩy cửa ra, mùi thịt càng đậm, bà ấy hít mấy hơi, đúng là mùi thịt, chuyện là thế nào?"Bà nội, chị hai đã nấu cơm xong rồi!"Đường Cửu Cân chạy ra, cô bé vui vẻ, bởi vì vừa nãy chị hai cho cô bé và Bách Tuế mỗi đứa một miếng thịt lớn, ăn quá ngon.

Đường Niệm Niệm cũng ăn một miếng thịt, rốt cục giải cơn thèm của cô được một ít.

Nhưng ý nghĩ muốn ăn thịt heo của cô càng mãnh liệt, thịt thỏ chung quy so ra kém thịt heo, sau này phải đi lên núi săn lợn rừng ăn mới được.

"Bà nội, chị hai lên núi bắt được thỏ!"Thừa dịp trước khi bà cụ Đường nổi giận, Đường Cửu Cân mau chóng giải thích, nhưng bà cụ hỏa khí cũng không có tiêu, gắt gao nhìn chằm chằm cơm khô trong nồi.

Con nhóc phá của chết tiệt kia, nấu một lần cơm dùng nhiều gạo như vậy, đổi lại là bà nấu chí ít có thể nấu được năm bữa.


Bà cụ Đường dùng sức đè tim, không được, bà sắp không thở được!"Bà nội, bạn học của con ở trong thành có phương pháp, gạo một hào tám một cân!"Đường Niệm Niệm thuận miệng nói bừa, bạn học Trong Không Gian.

Cô dự định vào thành một chuyến, bên trong không gian có không ít lương thực, phải tìm cớ lấy ra, thuận tiện đến chợ đen trong truyền thuyết nhìn xem, xem có thể đổi chút châu báu đồ cổ hay không.

"Một hào tám một cân? Thật hay giả?" Bà cụ Đường không tin.

Gạo ở chợ đen đều phải hai hào năm một cân, nếu thật sự có lương thực một hào tám, bà khẳng định sẽ mua.

"Thật, ngày mai con sẽ vào thành mua lương thực.

"Đường Niệm Niệm nói cực kỳ chân thành, bà cụ Đường rốt cục cũng tin, cũng không còn xoắn xuýt nữa.

Một bữa này người nhà họ Đường ăn đến miệng chảy đầy mỡ, một thau thịt thỏ và rau xanh, còn có một nồi cơm lớn, tất cả đều đã ăn xong, Đường Niệm Niệm còn trộn cho Bách Tuế một chậu thịt thỏ với cơm.

"Chó ở đâu ra? Người còn ăn không đủ no, con còn nuôi chó?"Bà cụ Đường vừa giận, thế mà cho chó ăn ngon như vậy, đại đội trưởng cũng không có cơm nước tốt như vậy.

"Con thỏ là Bách Tuế bắt được, về sau còn có nữa.

"Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói một câu, liền dập tắt lửa giận của bà cụ Đường.


Bà cụ ở trong lòng nhanh chóng tính toán, một con thỏ ở trên trấn chí ít có thể đổi hai đồng, một hào tám một cân lương thực, có thể đổi mười mấy cân lương thực, cho chó ăn một chút cũng không có gì.

"Cho nó ăn ít một chút, chó là đồ mệnh tiện, ăn quá tốt sống không lâu!"Bà cụ Đường cảm thấy không cần thiết phải cho một con chó ăn tốt như vậy, lấy miếng cơm cháy nước thừa trộn cho ăn là đủ rồi.

Bách Tuế không để ý tới bà, chuyên tâm cơm khô, chưa từng ăn cơm nào ngon như vậy, nó không có thì giờ nói lý với bà cụ này.

"Bà nội, Bách Tuế là anh em của con, bà nói như vậy con không vui!"Đường Niệm Niệm tỏ thái độ rất đứng đắn, cô phải nói rõ với bà cụ, trong lòng cô, Bách Tuế xếp hạng thứ nhất, bà cụ không có cửa để xếp hạng.

Thuộc về người có thể bị bỏ qua bất cứ lúc nào.

Bà cụ Đường đối đầu với ánh mắt lạnh lùng của cô, tim đột nhiên run lên, con bé chết tiệt kia phát sốt có một trận, làm sao lại hung dữ hơn thế?Được rồi được rồi, dù sao tiền cha mẹ ruột của con bé chết tiệt kia cho còn chưa xài hết, muốn nuôi chó thì nuôi đi.

Chính là con bé chết tiệt kia đầu óc có chút không nhanh nhạy cho lắm, thế mà cùng một con chó xưng huynh gọi đệ, nói cái gì vậy!Vợ chồng Đường Mãn Kim và Từ Kim Phượng đều không nói tiếng nào, bọn họ xưa nay không quản chuyện của Đường Niệm Niệm, muốn quản cũng không quản được.


Từ Kim Phượng múc một bát cơm đưa cho Đường Ngũ Cân ăn, quyết tâm tàn nhẫn không có quan tâm tới cô ta, Đường Ngũ Cân khóc sướt mướt ăn cơm xong, lại nằm trên giường tự thương tự cảm.

Một giờ rưỡi chiều, phải đi làm việc.

Cửa lớn nhà họ Đường bị người gõ vang ầm ầm, một giọng nói ngọt xớt truyền vào: "Tôi đến cầu thân, Đường Niệm Niệm, cô cũng để tôi sờ hết rồi, không gả cho tôi còn gả cho ai!"Người tới chính là Dương Bảo Căn, tên vô lại đã cứu nguyên thân, cũng là tên cặn bã đã bạo lực gia đình đánh chết nguyên thân.

Gã nhận được chỉ thị của nhà họ Tề, ăn cơm trưa xong liền chạy tới cầu hôn, Đường Niệm Niệm mỹ mạo xa gần nghe tiếng, Dương Bảo Căn đã sớm để ý, có loại chuyện tốt đưa tới cửa này nên gã tích cực hơn bất cứ ai.

.