Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 8: Hoàng tử nhàn tản dạo chơi ở thanh lâu




Editor: Sunie

Linh Linh nhấp nhấp cái miệng nhỏ, bước chậm đến cái ghế giữa vũ đài, tiếng tỳ bà tức khắc vang vọng khắp đại sảnh. Nàng sớm đã thuộc như cháo ca khúc này ở trong lòng, từ lúc vừa mới đến Hồng Lâu đã bắt đầu luyện. Mãi cho đến đêm ngày hôm qua, Thẩm Uyển vẫn còn nghe thấy nàng ấy đang luyện tập.

Đằng sau bình phong phía nam của lầu hai, một nam tử trẻ tuổi hỏi người ở bên cạnh mình: "Tứ ca, huynh có am hiểu về âm luật, huynh cảm thấy cô nương này đàn thế nào?"

Trên mặt người kia tràn ngập sự sốt ruột, khoanh tay trước ngực, dựa vào một cái ghế được làm từ gỗ tử đàn, nghe nói hắn có thói quen ngồi trên cái ghế này, cho nên bất kể đi đến chỗ nào cũng mang theo cái ghế này. Lúc này hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, căn bản không nhìn cô nương trên vũ đài lấy một cái.

Đối mặt với đệ đệ đang mở chế độ làm nhảm ở bên cạnh, cũng chỉ không kiên nhẫn động mồm mép: "Tục."

"Tục chỗ nào? Cô nương này không có mùi son phấn giống những cô nương khác, rõ ràng lớn lên rất linh động, thảo nào được gọi là Linh Linh." Trên khuôn mặt non nớt của Phạm Vệ Ninh lộ ra nụ cười ngớ ngẩn.

"Đàn ca khúc này thật sự chính xác, nhưng không có chút tình cảm nào. Đệ hỏi ta về ca khúc, sao lại kéo đến cô nương đó?"

"Huynh đến Hồng Lâu không xem cô nương, vậy đến để làm gì?" Vừa nói vừa ném hạt dưa trong tay đến trên người hắn, "Trước kia đều là ăn nhậu chơi bời, chưa bao giờ chạm vào kỹ nữ, sao hôm nay lại có hứng thú như thế?"

Phạm Vệ Lăng nhếch một bên khóe miệng, như là đang hồi tưởng: "Không phải hôm nay mới nổi lên hứng thú, là ngày hôm qua."

Phạm Vệ Ninh cũng không truy đến cùng lời nói kia, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Lần trước đua ngựa với công tử Ninh Hầu phủ, làm cho người ta ngã gãy chân, phụ hoàng trách mắng huynh thật nặng, huynh còn dám đến đây làm xằng làm bậy? Đảng phái của đại ca và tam ca cũng sắp khuấy loạn toàn bộ bầu trời ở hoàng thành, hồi nhỏ phụ hoàng coi trọng huynh nhất, ai ngờ sau khi lớn lên mỗi ngày cũng chỉ biết sống phóng túng, thật sự làm phụ hoàng thất vọng, nếu không thì, đại ca và tam ca căn bản không tranh giành được với huynh."

Linh Linh đã rời khỏi vũ đài, vị cô nương mới lên vũ đài này đang múa, xiêm y màu đỏ chót gần như muốn hòa làm một thể với phông nền, khiến cho mắt người xem không khỏi mệt mỏi.

"Đại ca chúng ta có hoàng hậu nương nương chống lưng, cữu cữu của tam ca có thế lực lớn mạnh ở trong triều, chúng ta có cái gì? Không bị người hại chết giống nhị ca đã rất tốt, vẫn là thành thành thật thật làm một hoàng tử nhàn tản đi." Khuôn mặt Phạm Vệ Lăng đầy vẻ ăn chơi trác táng, ngắm nghía lệnh bài màu vàng ở bên hông, ánh mắt liếc qua cô nương ở trên vũ đài, lại mất mát nhặt quả táo tàu trên bàn lên, nuốt cả quả vào trong miệng.



Những người mới năm nay đều rất xinh đẹp, cũng có các bản lĩnh riêng như ca hát, múa, đánh đàn, đều là những tiết mục giống với năm trước, chẳng qua là không giống về khuôn mặt đến biểu diễn, lại không có Hồng Trần giữ thể diện, mọi người không còn sự hưng phấn kích động giống như lúc đầu, dần dần có chút mệt mỏi.

Tú bà gấp đến mức đảo quanh tại chỗ, còn thiếu điều muốn lên vũ đài tự mình múa một điệu. Giữa lúc sốt ruột, một tiểu nha đầu chạy đến, nói ở bên tai bà vài câu. Bà vỗ đùi, vốn là có nhiều việc, một người cũng không dám đắc tội, người giống như con quay chưa từng dừng lại, bà vừa mắng toe toét, vừa đuổi đến lầu hai, chờ sắp đến nơi, lập tức im tiếng, sửa sang lại trang phục, cúi đầu, dè dặt đi đến gần.

"Tứ gia, Ngũ gia, lần đầu hạ cố đến chơi, có yêu cầu gì ta có thể cống hiến hết sức lực?" Tú bà cười híp mắt, vẻ mặt khéo đưa đẩy khi gặp sự cố, đây là bản lĩnh của bà. Bà hiển nhiên biết thân phận của hai người trước mặt này, lui tới Hồng Lâu đều là con cháu phú quý nhà quan lại, muốn nghe ngóng một ít tin tức của tầng lớp thượng lưu, vốn cũng không phải là việc gì khó.

Tú bà không dám ngẩng đầu đối mặt với bọn họ, tầm mắt rơi vào trên góc áo của họ, chỉ riêng hình dáng hoa văn trên y phục, người ở gia đình bình thường phải tiêu phí nửa năm lương bổng, không hổ là hoàng tử, dù không được đương kim Thánh Thượng sủng ái, cũng không phải hạng thường dân bé nhỏ như bà có thể đắc tội nổi.

Một chân Phạm Vệ Lăng giẫm ở trên ghế, cánh tay vắt trên đầu gối, gặm quả táo ở trong tay, mang theo chút hương vị lười biếng, hỏi bà: "Nơi này của các ngươi, có một cô nương tên là Thẩm Uyển."

Tú bà lắc đầu: "Gia, Hồng Lâu trên trăm vị cô nương, lớn nhỏ ta đều nhớ rõ, không có người tên Thẩm Uyển."

Phạm Vệ Lăng nhíu mày, chưa từng nghĩ, hắn đường đường là một hoàng tử, tìm một nữ tử thanh lâu cũng tốn sức như vậy, phất phất tay, ra hiệu bà rời đi.

"Ca, Thẩm Uyển là ai? Cô nương ở Hồng Lâu sao?"

Phạm Vệ Lăng đút quả táo trong tay vào miệng hắn: "Quản cho tốt bản thân của đệ đi." Nói xong đã đứng dậy rời đi, cô nương kia không phải người ở Hồng Lâu, hắn cũng không có hứng thú ở lại nữa.

Trong miệng Phạm Vệ Ninh nhét đầy quả táo, nói không ra lời, ô ô hai tiếng bày tỏ sự kháng nghị, liền cam chịu số phận đi theo phía sau Phạm Vệ Lăng cùng rời khỏi đây.

Tú bà vừa mới xuống lầu, đã vội vã lên vũ đài: "Kế tiếp, cho mời Anh Cơ, vị cô nương cuối cùng của đêm nay!"