Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 20: Không cần tiết kiệm tiền cho ta




Editor: Sunie

Trong cung điện nguy nga lộng lẫy, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thảo dược, trước giường nhỏ hai cung nữ đang hầu hạ uống thuốc. Phạm Vũ Công thấy ba người đều tới thì phất tay, mọi người đều để công việc trong tay xuống, im lặng rời khỏi cung điện.

Ba người đứng ở một bên sau khi hành lễ, rất lâu, Phạm Vũ Công cũng không nói lời nào, khuôn mặt già nua tràn ngập bi thương. Phạm Vệ Thời dẫn đầu không nhịn được, tiến lên bưng lên chén, đi đến cạnh long sàng quỳ xuống, lại còn nén ra vài giọt nước mắt: "Phụ hoàng, đừng thương tâm, long thể quan trọng, chuyện của đại ca nhi tử nhất định phái người điều tra rõ! Phụ hoàng cần phải bảo trọng long thể!" Nói đến chỗ kích động lại ô ô khóc nức nở.

Phạm Vệ Lăng dường như đang xem diễn, nhìn hắn biểu diễn xuất sắc, cúi đầu trầm mặc ở bên cạnh.

Phạm Vũ Công nghiêng mặt đi, không hề nuốt trôi lời lẽ cũ rích này của hắn: "Ngươi điều tra? Tưởng bở! Khụ khụ... Khụ..."

"Phụ hoàng... Phụ hoàng đừng nóng giận." Phạm Vệ Thời nhìn theo lưng ông, trên mặt ngập tràn lo lắng.

Phạm Vệ Lăng thấy rõ ràng, Phạm Vệ Kiếm vừa chết, Tam hoàng tử này là người được hưởng lợi nhiều nhất, cho nên Phạm Vũ Công nếu không tình nguyện cũng sẽ hoài nghi hắn, mà lúc này hắn còn muốn đi tiếp nhận điều tra? Ở trong mắt Phạm Vũ Công chính là giặc đang hô hào đuổi theo giặc! Làm sao có thể không tức giận?

Phạm Vệ Lăng thẳng sống lưng, đứng ra hành lễ, giờ phút này đổ thêm dầu vào lửa có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ gì đó.

"Phụ hoàng, tam ca làm người chính trực quả cảm, được các đại thần trong triều rất tín nhiệm, do đó để tam ca điều tra vụ án này nhất định có thể thuận lợi tìm được chân tướng!". Cho dù Phạm Vệ Lăng cúi đầu, cũng biết lúc này trên mặt Phạm Vũ Công nhất định nộ khí đằng đằng, quả nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "Choang", ông ta vung tay làm chén thuốc trong tay Phạm Vệ Thời rơi xuống vỡ nát, thuốc đổ đầy đất, mùi thuốc đắng chát khó ngửi nháy mắt tỏa khắp trong điện.

Nếu nói Phạm Vệ Kiếm và Phạm Vệ Thời cùng đoạt đích, trong lòng Hoàng Thượng là ngầm đồng ý, nhưng tay Phạm Vệ Thời lại duỗi quá dài, thế lực của cữu cữu hắn ở trong triều khá lớn. Bây giờ Phạm Vệ Kiếm vừa chết, càng không có đối thủ, chính là ngày nào hai chân Hoàng Thượng giẫm về tây, Phạm Vệ Thời đã có thể vững vàng tiếp nhận giang sơn này thật tốt.

Những điều này trong lòng Phạm Vệ Lăng hiểu rõ, Phạm Vũ Công cũng hiểu rõ, cho nên ông ta nhất định phải ngăn chặn thế lực của Phạm Vệ Thời, để tránh khỏi thế lực của ngoại thích càng ngày càng lớn mạnh, cũng có ngày nắm quyền, đến lúc đó, giang sơn này có thể không còn họ Phạm nữa!

Mặt rồng giận dữ là trong dự liệu của Phạm Vệ Lăng, nhưng Phạm Vệ Thời hiển nhiên bị hù dọa, quỳ ở bên cạnh không dám lên tiếng.

"Việc này... Lăng nhi đi làm, Binh bộ, Hình bộ, Lễ bộ... Tất cả các bộ, muốn điều động nhân thủ gì, tự mình lãnh người." Nói xong, chỉ vào Phạm Vệ Thời quỳ ở bên cạnh, "Ngươi, không được nhúng tay vào."



"Vâng." Hai người sôi nổi lĩnh mệnh.

Một buổi chiều vài ngày sau, Thẩm Uyển nằm nghỉ ngơi ở trên giường, ngày mùa thu gió lạnh từ từ thổi tới, vén tóc mái giữa trán nàng lên. Một bàn tay với khớp xương rõ ràng rơi ở trên mặt nàng, dừng lại một lát, sau đó tiếp tục dọc theo cái cổ thon dài cùng xương quai xanh rõ ràng dừng ở trên bầu vú mềm mại của nàng, nhẹ nhàng bóp một cái.

"Ưm hừ ~" trong giấc mộng Thẩm Uyển mơ mơ màng màng phát ra một tiếng rên rỉ.

Phạm Vệ Lăng không khỏi nhếch khóe miệng lên, cúi người cắn dái tai xinh xắn và mềm mại của nàng, vừa liếm cắn vừa nói: "Dậy đi, sâu lười nhỏ."

Giọng nói mê người kéo Thẩm Uyển từ trong mộng ra, mở hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của Phạm Vệ Lăng thì có hơi ngơ ngác, lại nhanh chóng khôi phục thần sắc.

Hắn không đến bao lâu rồi? Dường như đã nửa tháng. Thẩm Uyển không để ý đến hắn, nghiêng người sang một bên, tiếp tục chợp mắt.

Phạm Vệ Lăng chắp tay sau lưng, đứng ở trước giường nhỏ, nha đầu này lại không đếm xỉa đến hắn! Tự mình cười nhạo một tiếng, nói: "Hôm nay thời tiết không tồi, vốn muốn dẫn ngươi ra ngoài đi dạo, nhưng nhìn ngươi có vẻ không muốn..."

"Muốn muốn muốn, đi đâu vậy?" Thẩm Uyển trở mình bò dậy từ trên giường.

Đường phố rộn ràng nhộn nhịp, nàng ngồi chung với hắn trong kiệu, nhìn nhau không nói gì. Thẩm Uyển hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, ngay cả hộp gỗ nàng cũng mang theo, nhưng nhìn Phạm Vệ Lăng ở bên cạnh, đang nhắm mắt lại, không biết suy nghĩ gì...

"Ừm... Công tử, chúng ta đi đâu vậy?"

"Trong tay ngươi ôm cái gì?"

"Có thể đi đến nhà môi giới không, chính là cho người ta giới thiệu các loại cửa hàng đó!"



"Trong tay ngươi ôm cái gì?"

"Hoặc là tự chúng ta đi vào giữa thành nhìn xem, ừm, nhất định sẽ náo nhiệt hơn đường phố."

"Trong tay ngươi ôm cái gì?"

Ông nói gà bà nói vịt! Nếu không phải nam nhân này là kim chủ của mình, lại có một bộ túi da tốt, Thẩm Uyển đã sớm tát hắn một cái! Cũng đành phải nén được tính tình, lộ ra một nụ cười theo tiêu chuẩn chức nghiệp nói: "Đây là cái... Hộp gỗ."

Nghe được lời này, Phạm Vệ Lăng mở hai mắt ra sâu kín nói một câu: "Ta, không, mù."

Vẫn chưa hạ kiệu, Thẩm Uyển đã nghe được tiếng gào to, mùi hương cũng lay động theo gió tiến vào. Mùi hương này thật là tuyệt! Thẩm Uyển vừa xuống kiệu đã chạy đến sạp nhỏ bên đường, chỉ vào món ăn bình dân tinh xảo trong lồng hấp nói: "Ông chủ, lấy một phần này, còn có cái đó!"

"Được, tổng cộng hai mươi văn."

Thẩm Uyển vừa muốn mở hộp gỗ ra, đã bị Phạm Vệ Lăng ngăn cản, thay nàng thanh toán hai mươi văn tiền kia.

"Tiền của không được lộ ra ngoài, ngươi cũng đừng lấy số tiền lớn này ra khoe khoang."

"Nhưng ta..."

Thẩm Uyển còn chưa nói hết lời, Phạm Vệ Lăng liền lấy ra một túi bạc nặng trịch, bỏ vào trong tay Thẩm Uyển. "Muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua cái gì thì mua, không cần tiết kiệm tiền cho ta." Hắn nói xong nhếch một bên khóe môi lên, nụ cười như mùa xuân.

Mặt Thẩm Uyển đột nhiên đỏ lên, nam nhân này chi tiền, quả thật càng soái hơn, không được không được, không thể bị hắn mê hoặc! Nàng lắc đầu, tỉnh lại đi! Thẩm Uyển!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~