Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 14: Đai trinh tiết dùng cho nữ tử




Editor: Sunie

Trên thực tế cũng không cần chờ đến ngày hôm sau, tối hôm đó Thẩm Uyển đã nhận được cái gọi là "Lễ vật". Có bốn người đến tặng lễ vật, hai nam tử mặc đồ thị vệ và hai tiểu nữ hài có bộ dáng của nha hoàn. "Lễ vật" không lớn, đặt ở trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũng không cần bốn người đưa đến, kẻ có tiền phô trương nhất định rất lớn. Trong lòng Thẩm Uyển âm thầm trào phúng, nhưng bốn người trước mặt chỉ là chân chạy vặt, tự nhiên sẽ không ném sắc mặt, cười nhận lấy lễ vật, liền muốn mở cửa tiễn khách.

"Anh Cơ cô nương, công tử nói cô nhất định phải mặc lễ vật ở trước mặt chúng tôi."

Thẩm Uyển khẽ thở dài, thì ra là các loại phục sức, nàng khoát khoát tay về phía hai nam tử giống như cái chày gỗ nói: "Hai ngươi, muốn xem sao?"

Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, im lặng rời khỏi phòng. Hai người họ là "Cận vệ" của Phạm Vệ Lăng, bọn họ cũng không hiểu tại sao công tử của mình lại muốn mình làm chuyện vô tích sự như vậy, cả ngày ngốc ở thanh lâu, cấp thủ vệ cho người đứng đầu bảng của thanh lâu, nói ra thật sự quá mất mặt! Nhưng không ai đoán được ý nghĩ của chủ tử, đương nhiên không dám có dị nghị gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đến làm thủ vệ.

Thẩm Uyển mở hộp gỗ ra, cả người đều sững sờ: "Đây... Cái này, cái này... Đây chính là công tử nhà các ngươi tặng... Tặng lễ vật?"

Một nha hoàn hơi lớn tuổi trong đó gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Uyển hít sâu một hơi, cảm giác cả người đều lạnh buốt, nhớ tới hôm qua hắn nói câu kia: "Kỹ nữ của một mình ta", lặng lẽ cảm thán, biến thái mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều! Thằng cha này nhìn như thân người mặt chó, lại tặng cho nàng một cái "Đai trinh tiết" xấu hổ đến độ bùng nổ!

Thẩm Uyển duỗi ngón tay cái và ngón trỏ, cầm đai trinh tiết trong hộp gỗ ra, giơ lên cao, hỏi hai nha hoàn trước mặt: "Công tử nhà các ngươi là biến thái sao?"

"Anh Cơ cô nương, biến thái, sao lại có ý nghĩ như thế?"

Thẩm Uyển đỡ trán, cảm thấy đầu đau sắp nứt ra: "Gọi hắn tới, ta muốn gặp hắn."

"Hôm nay công tử nhà chúng tôi có việc, nói trễ chút sẽ đến gặp cô nương, nhưng cái này... Lễ vật này, bây giờ phải mặc vào. Nếu không... Ô ô..." Hai tiểu nha đầu khóc thành tiếng, giọt nước mắt lách cách rơi trên mặt đất, "Nếu không công tử nói sẽ bán chúng tôi đến Hồng Lâu này, nô tì cầu cô nương, cô nương mặc vào đi!"

Thẩm Uyển nhìn đai trinh tiết này vốn đã đau đầu, hai nha hoàn lại khóc ô ô, nhìn bộ dáng chẳng qua là tiểu nha đầu mười tuổi, đầu càng đau thêm.



Nam tử này quả thật lợi hại, dự đoán chính xác nàng không chịu nhận, lại dùng hai tiểu nha đầu chưa lớn đến uy hiếp nàng. Chỉ là nam tử này có tâm tư độc chiếm mạnh như thế, vì sao không chuộc nàng ra, lại phải dùng biện pháp đai trinh tiết để hạn chế nàng? Thẩm Uyển thật sự không nghĩ ra. Nhưng vô luận như thế nào, cùng một người phong hoa tuyết nguyệt còn hơn là mỗi ngày phải tiếp các loại khách nhân khác nhau, vả lại người nọ có một bộ bị thịt tốt, mà còn có tiền có thế, nếu có thể nắm chắc hắn ở trong tay, cũng đã nắm được tiền và quyền của hắn ở trong tay.

Nghĩ như vậy, Thẩm Uyển cau mày, đối diện với hai tiểu nha hoàn sụt sùi nói: "Đừng khóc, các ngươi khóc lại khiến ta đau cả đầu! Ta mặc, mặc còn không được sao?"

Nói rồi nàng cởi xiêm y trên người ra, rồi đến quần lót, chỉ để lại một cái yếm, mang đai trinh tiết ở trên người giống như mặc quần lót. Tổng thể của đai trinh tiết làm bằng da, hoa hạch được bọc bởi hai tấm sắt mỏng, dùng sợi bông và da bọc lại, còn để lại cái lỗ để bài tiết, mặc ở trên người cũng không cảm thấy khó chịu. Thẩm Uyển xoay người, thấy hai tiểu nha đầu đỏ bừng mặt, quả nhiên là tiểu nha đầu chưa trải qua sự đời, nàng không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Các ngươi có thể trở về phục mệnh."

"Cảm ơn Anh Cơ cô nương." Hai nàng phịch một tiếng quỳ xuống đất, Thẩm Uyển chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng đỡ các nàng đứng lên.

"Đúng rồi, mang giúp ta câu nói này cho công tử nhà các ngươi. Cứ nói..." Thẩm Uyển hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ hung ác, đề cao giọng, dường như Phạm Vệ Lăng đang đứng ở trước mặt nàng, "Ngươi biến thái chết được!" Xong lại khôi phục vẻ mặt ban đầu, ôn nhu dễ thân.

Thời điểm hai nha đầu trở về phục mệnh, Phạm Vệ Lăng và Phạm Vệ Ninh đang uống trà ở thư phòng, lúc nha hoàn lớn tuổi kia bắt chước vẻ mặt và giọng nói của Thẩm Uyển nói ra câu "Gửi lời hỏi thăm" kia, Phạm Vệ Ninh phun một ngụm trà trong miệng ra.

"Tứ ca, biến thái này là thứ gì? Biến thái chết được? Anh Cơ cô nương này cũng thật thú vị."

Phạm Vệ Lăng quét qua một ánh mắt sắc bén, hoàn toàn xua tan tò mò vừa mới nảy sinh của Phạm Vệ Ninh. Phạm Vệ Ninh khoanh hai tay trước ngực, tránh ánh mắt hắn, nói thầm: "Thật nhỏ mọn, nghĩ cũng không được nghĩ..."

Phạm Vệ Lăng cầm ấm trà bạch ngọc trên bàn lên, ngậm nửa miệng ấm trong miệng, tuy rằng không hiểu "Biến thái chết được" là ý gì, nhưng có thể là câu mắng chửi người đi, nghĩ như vậy hắn lại cảm thấy càng thú vị, khóe miệng gợi lên một nụ cười. Truyện Kiếm Hiệp

Phạm Vệ Ninh vừa quay đầu đã thấy nụ cười bí ẩn của Phạm Vệ Lăng, rùng mình một cái. Xong rồi xong rồi, tứ ca hắn thích nhất bị một nữ tử thanh lâu câu mất hồn!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đai trinh tiết: (nguồn Baidu)