Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 13: Kỹ nữ của một mình ta (H)




Editor: Sunie

Khuôn mặt Thẩm Uyển nháy mắt sung huyết đến đỏ bừng, ánh mắt nàng mê loạn nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt, trong lúc nhất thời dường như hồn phách bị câu đi mất. Huyệt nhỏ vốn cuộn trào mãnh liệt bỗng nhiên trở nên trống rỗng, nàng vặn vẹo vòng eo mềm mại giống như rắn nước, gần như cầu xin.

"Công tử, ta muốn ngươi... Muốn ngươi, côn th*t lớn thao ta..." Huyệt nhỏ sưng đỏ của nàng giống như một cái miệng nhỏ mở ra gào khóc đòi ăn, lúc mở ra lúc đóng lại chờ đợi hắn tiến vào.

Phạm Vệ Lăng giống như đã đạt được mưu kế, cười nói: "Tách chân ra một chút."

Thẩm Uyển ngoan ngoãn tách hai chân ra, vừa cúi đầu đã nhìn thấy cây côn th*t lớn hùng dũng oai vệ kia của hắn cắm vào miệng huyệt nhỏ từng chút một, mật dịch óng ánh trong đường hành lang tí tách chảy ra từ nơi giao hợp.

Phạm Vệ Lăng ôm cơ thể nàng, bàn tay đặt trên tấm lưng mịn màng như tơ lựa của nàng, hạ thân phối hợp dùng sức chuyển động, làm mỗi một lần va chạm đều thâm nhập sâu hơn.

"Ưm ưm... A... Thật thoải mái... Công tử... Anh Cơ muốn... Ha a... A..." Lần va chạm này càng mãnh liệt hơn so với lúc trước, Thẩm Uyển cảm thấy cả người đều quay cuồng trong bọt sóng lớn, không cách nào ức chế khoái cảm leo lên tầng tầng lớp lớp, chờ đợi thời khắc nở rộ cuối cùng...

Thẩm Uyển rên rỉ khiến cho Phạm Vệ Lăng rất thỏa mãn, hắn bỗng nhiên đi về phía trước, đè Thẩm Uyển ở trên giường nhỏ, hai tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của nàng và cố định, phần eo nhanh chóng chuyển động hung mãnh.

"Ngươi là của ta... Ừ a... Nhớ kỹ... Ngươi là của ta!" Phạm Vệ Lăng tấn công mãnh liệt, mỗi một lần hạ xuống đều đâm vào chỗ sâu nhất, côn th*t cọ xát qua điểm mẫn cảm, hai người đều rên rỉ, thanh âm dịu dàng của nữ nhân cùng tiếng thở hổn hển trầm thấp của nam nhân hòa vào nhau.

Phạm Vệ Lăng lại thọc vào rút ra mấy chục lần, đột nhiên mông dùng sức húc lên, theo một tiếng gầm nhẹ nặng nề, một dòng chất lỏng đục nóng bắn vào tử cung nàng.

"Ưm a... Ta... Là ngươi..." Cùng lúc đó, cơ thể Thẩm Uyển cong lên, huyệt nhỏ gấp rút co giật, một luồng nhiệt trong suốt phun ra khỏi cơ thể nàng.

Qua một hồi lâu, hai người mới từ từ khôi phục ý thức sau cơn khoái cảm, Thẩm Uyển gần như muốn ngất đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác Phạm Vệ Lăng đang đắp chăn mỏng cho nàng, đồng thời ôm cơ thể của nàng, nàng cũng ôm lại cơ thể nóng bỏng của hắn, hai cơ thể dính sát vào nhau.

Phạm Vệ Lăng nhìn nữ nhân mơ mơ màng màng vùi ở trong ngực hắn, một cảm giác hạnh phúc nói không nên lời từ đáy lòng lan ra, cảm giác như vậy từ sau khi mẫu phi của hắn qua đời, cũng không còn lĩnh hội được nữa.

Lúc Thẩm Uyển tỉnh lại, mơ hồ thấy một hình bóng ngồi ở trên ghế, màu xanh da trời quen thuộc, lệnh bài màu vàng bên hông hết sức chói mắt, vừa thấy đó là đồ vật vô cùng tôn quý.

"Ngươi tỉnh rồi." Tuy hắn không cười, trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia lại có một tia ý cười, "Ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo Anh Cơ cô nương. Nói là đêm đầu tiên, sao không thấy lạc hồng đâu? Hai ngàn vạn lượng cũng không phải là một con số nhỏ."



Theo bản năng Thẩm Uyển nhìn khăn trải giường, ngoài mật dịch làm ướt một mảnh ra, cũng không có dấu vết khác.

"Thể chất của mỗi người khác nhau, có vài người đêm đầu tiên có lạc hồng, có vài người không có, đây là hiện tượng bình thường." Thẩm Uyển không hề hoảng sợ, nàng đã sớm lập kế hoạch để lừa gạt, nếu như bị nhìn thấu, cùng lắm thì không lấy 30% tiền hoa hồng kia, hoàn trả toàn bộ. Hơn nữa lúc thằng cha này làm một chữ cũng không nhắc đến, chờ kết thúc mới hỏi tội, rõ ràng chính là cố ý.

"Đây là lần đầu ta thấy có người nói dối cũng đúng lý hợp tình như vậy, quả là hoang đường." Trong lòng Phạm Vệ Lăng rõ như ban ngày, đêm đầu tiên của nàng và hắn đã hiến dâng cho nhau vào tối hôm qua, chỉ là nàng còn không biết, hắn thích xem bộ dáng hoảng loạn của nàng, không nghĩ đến tâm tư của con cừu nhỏ này vẫn vững vàng.

"Lời này nói với ta là vô dụng, nếu không thì ta gọi tú bà đến thương lượng?" Phạm Vệ Lăng đùa nghịch kim bài bên hông, vẻ mặt nắm chắc thắng lợi.

"Đợi một chút... Việc này chúng ta có thể giải quyết riêng, nếu ngài không hài lòng, ta có thể trả lại cho ngài số tiền mà ta đã lấy." Thẩm Uyển vừa định đứng dậy, lại phát hiện mình đang trần truồng, ngay cả yếm cũng không mặc.

"Ta bỏ ra hai ngàn vạn lượng mua ngươi một đêm, ngươi cho rằng ta có thể thiếu tiền sao?" Phạm Vệ Lăng nhìn chằm chằm nàng đang che giấu bộ dáng hoảng hốt của bản thân, hứng thú dạt dào, "Muốn ta không truy cứu cũng có thể, nhưng mà... Chúng ta phải làm một giao dịch."

Thẩm Uyển quấn chăn mỏng bước xuống giường, mái tóc đen nhánh trên xương quai xanh xinh đẹp trượt xuống: "Giao dịch gì?" Thẩm Uyển đã cực kỳ cẩn thận khi làm việc, lại không biết đối mặt với nam nhân trước mắt này, nàng vẫn vô tình từng bước một đi vào "Bẫy rập ngọt ngào" của hắn.

Phạm Vệ Lăng nghe thấy câu này, lộ ra nụ cười tự tin, dường như hắn đã sớm lường trước.

"Từ nay về sau, ngươi chỉ có thể làm tình với ta, cho dù ngươi là kỹ nữ, cũng chỉ có thể là kỹ nữ của một mình ta."

Dường như Thẩm Uyển nghe được chuyện cười gì rất là nực cười, ha ha cười ra tiếng, cười đến mức khóe mắt cũng chảy ra nước mắt, lấp lánh ở dưới ánh nến: "Ngươi đang kể chuyện cười sao? Dù ta đồng ý, tú bà có thể đồng ý sao? Đây là thanh lâu! Không phải dinh thự của ngươi!"

Phạm Vệ Lăng đứng dậy, khí thế mạnh mẽ khiến sống lưng Thẩm Uyển chợt lạnh, lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

"Ngươi đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý! Ta có rất nhiều biện pháp." Phạm Vệ Lăng nhàn nhã đi tới cửa, bỗng nhiên xoay người, híp mắt lại u ám nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của nàng, "Ta có một lễ vật muốn tặng cho ngươi, ngày mai sẽ đưa đến." Dứt lời cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Thẩm Uyển rùng mình, một dự cảm chẳng lành lan tràn đến toàn thân...

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~