Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 189




Vân Sương có chút lăn tăn khi đưa Hiểu Linh số tiền lớn như vậy. Hắn không phải không tin nàng, nhưng nếu đúng theo những gì hắn biết thì Phạm gia chưa từng có số tiền lớn như vậy. Nếu cất chứa không ổn thỏa dễ dẫn đến nguy hiểm…mà tiền thì.. không đầu tư mua sắm gì đó để vậy cũng uổng.

Vân Sương ngập ngừng giây lát rồi hỏi:

- Hiểu Linh… ta chỉ là có chút tò mò, không phải muốn tọc mạch vào chuyện nhà muội. Số tiền lớn như vậy muội đã có ý định đầu tư vào cái gì chưa? Để tiền như vậy có chút lãng phí.

Ngay khi Vân Sương hỏi, trong đầu Hiểu Linh liền nhớ tới Lam Kinh thư viện, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để nói với người khác ý định của nàng. Hiểu Linh khựng lại trong giây lát rồi lắc đầu:

- Ta vẫn chưa nghĩ tới làm gì tiếp theo. Số tiền này đột nhiên tới, ta không thể để người bên ngoài hoài nghi tại sao Phạm gia có nhiều tiền như vậy. Cho dù là được quan huyện thưởng cho số bạc kia, nhưng ta đã một hơi mua đất rồi còn chuẩn bị cất nhà nữa. Bây giờ mà tính chuyện mua đất, sợ là hơi khó. Hơn nữa mua đất rồi lại cần có người canh tác hoặc cho thuê đi. Nhà ta ra Tết còn làm nhà, Tiểu Đông tháng cũng lớn, rất nhiều chuyện phải lo.

Vân Sương ngẫm nghĩ chút rồi nói:

- Bằng không muội mua cửa hàng, thuê chưởng quầy, mở tiệm trên trấn làm ăn. Khi đó người làng cũng không biết những gia sản đó là của muội. Tháng đôi ba lần đi kiểm tra tình hình sổ sách là được.

Hiểu Linh cười cười:

- Mở tiệm? Ta lại chẳng biết buôn bán thứ gì để mở tiệm ngoại trừ một tay nấu ăn tốt. Không lẽ ta nên mở một quán ăn cạnh tranh với Phúc Lạc Lâu a…

Vân Sương lườm Hiểu Linh một cái:

- Ta đang nói chuyện nghiêm túc mà muội còn có nhã hứng trêu đùa ta. Số tiền kia thật sự nếu để cất trữ thì quá lãng phí rồi. Căn cơ của Phạm gia chưa sâu, muội nên cố gắng nhiều hơn một chút. Đừng vội vàng lười biếng như vậy. Muội chẳng phải rất thích sách sao, có thể mở một thư quán bán sách và văn phòng tứ bảo nha…

Vân Sương nhắc tới văn phòng tứ bảo, một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu Hiểu Linh. Cô có thể dùng bộ in ấn kia để sao chép các cuốn sách thay vì phải thuê người chép sách, sẽ giảm giá thành đi rất nhiều nha… Nhưng ngay lập tức suy nghĩ ấy bị phủ nhận. Nếu một người nào đó mua vài cuốn sách ở chỗ cô và nhận ra những cuốn sách ấy có các chữ cái giống y hệt nhau thì sẽ thế nào? Bí mật ấy của cô sợ là không giữ được. Mua cửa hàng sao?? Có lẽ cô nên thử một chút. Dù sao thì cô mua rồi cho thuê lại vẫn kiếm được một khoản mà cũng không quá nhọc công buôn bán… Hiểu Linh cười trừ nhìn Vân Sương:

- Ta xin lỗi. Ta biết huynh suy nghĩ cho Phạm gia nên muốn đùa một chút. Bằng không như vậy đi, huynh và Lê chường quầy cư trú trên trấn nên cũng nắm tình hình tốt hơn ta. Nếu hai người thấy có cửa hàng nào đó làm ăn xuống dốc hay muốn bán để chuyển đi thì có thể báo ta một tiếng. Ta sẽ xem xét có nên mua không rồi quyết định. Ta cũng không định tử mở tiệm mà có lẽ sẽ cho thuê kiếm chút lợi mà thôi.

Vân Sương nhìn thái độ Hiểu Linh thì có phần hài lòng. Hắn nói:

- Vốn của muội còn mỏng chút, nếu không ta đã kiến nghị muội mua đất hoang của triều đình rồi lập thôn trang rồi. Đất thì chẳng đáng bao nhiêu tiền đâu lại còn được miễn thuế mấy năm nhưng tiền để gọi người tới làm, trang trải cho các vấn đề khác thật sự là một con số lớn. Tuy rằng sau này thôn trang sẽ đem đến cho muội nguồn thu vô tận, nhưng hiện giờ thật sự chưa phải lúc. Sau này, gia sản Phạm gia tích lũy được chừng 500 vạn, ta sẽ tìm cách mở đường cho muội mua.

Hiểu Linh gật đầu:

- Chuyện đó để sau đi… mấy ngày tới là đám cưới của Tiểu Minh rồi. Vân Sương huynh có ý định gì không?

Vân Sương đáp:

- Hai ngày tới ta sẽ đưa người qua dọn dẹp trang hoàng Phạm gia. Thêm thật nhiều hoa, vải đỏ, đèn lồng cho không khí vui vẻ, rực rỡ.. Bánh kẹo, trà nước ta cũng chuẩn bị rồi. Chỉ phiền muội đi mượn thêm bàn ghế, chén đĩa, chắc chỉ khoảng năm bàn thôi. Đoàn đưa dâu cũng chẳng có ai ngoại trừ Phạm gia cùng nhà ta. Đám cưới có chút ít người tới dự nhưng ta vẫn hi vọng mọi thứ đủ đầy cho đệ ấy.

Ở nơi này đám cưới nhà trai không cần phải mời cơm khách khứa, trừ trường hợp đoàn đón rể của nhà gái ở xa đi tới đúng giờ cơm thì mới thết đãi. Cái này trong ngày ăn hỏi, đoàn nhà gái sẽ có lời ngỏ với nhà trai xin bữa cơm và cũng báo trước đoàn đi hôm rước rể có bao nhiêu người để họ chủ động chuẩn bị cỗ bàn cho đủ. Ngày cưới đến, nhà trai chỉ cần treo một chiếc đèn lồng đỏ ra cổng, bày biện một số bàn ghế để dân làng nhìn thấy thì sang chúc mừng một tiếng, ăn miếng trầu, uống miếng nước cho không khí vui vẻ trong khi chờ đoàn nhà gái sang. Lễ vu quy xong bên nhà trai, đoàn rước rể sẽ có cái lễ xin rể để về nhà. Khi đó nhà trai sẽ có một số người thân đi theo chú rể sang nhà gái chứng kiến lễ thành hôn bên ấy, ăn uống no say rồi mới trở về. Tập tục này Hiểu Linh cũng mới được Tiểu Đông nói cho biết nên cô cũng hỏi Vân Sương xem có cần chuẩn bị gì nhiều không. Cô gật đầu nói:

- Vậy để nay về ta bảo gia nhân dọn dẹp nhiều một chút cho sạch sẽ, hôm huynh tới chỉ cần chú tâm trang trí là được. Đám cưới của Tiểu Minh a… phải cố gắng làm đẹp nhất mới được.