Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 187




Theo lời hẹn, sáng sớm hôm rằm, Vân Sương cùng tùy tùng đến Phạm gia để đón Hiểu Linh kèm theo một bộ trang phục cho nam khá rườm rà. Bộ quần áo quá nhiều lớp nên Hiểu Linh thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu và kết thúc cuối cùng ở chỗ nào. Vì thế khi mặc đồ thiếp thân xong, cô đành phó mặc cho hai tùy thị của Vân Sương hầu hạ mặc đồ. Xong xuôi, cô ngồi xuống chiếc bàn trang điểm nho nhỏ của Tiểu Đông để họ sơ tóc, chỉnh trang lại dung nhan. Vân Sương rất chu đáo khi mang cả đồ trang điểm đi. Tuy nói Hiểu Linh có chút nữ sinh nam tướng nhưng nét lông mày và ánh mắt vẫn quá mức sắc bén cần phải che giấu bớt.

Cánh cửa nhà chính nhẹ mở. Hai người tùy thị cúi đầu đi ra trước. Bước chân nhẹ nhàng, lả lướt bước ra. Vân Sương, Lưu Minh, Tiểu Đông, Lưu thị cùng Lập Hạ và Tiểu Hàn ngây người nhìn bóng dáng yểu điệu đó. Này… đây là Hiểu Linh mà bọn họ quen biết sao? Đây.. là quý công tử nhà nào nha…

- Nhưng… tỷ mặc thế này thật sự rất xinh đẹp. Tỷ là nam nhân đẹp nhất mà ta từng gặp.

Lần này thì không chỉ Hiểu Linh, mọi người tất cả đều phá lên cười vì lời nói của Tiểu Hàn. Lưu Minh nháy mắt trêu ghẹo:

- Trước đây Tiểu Hàn nói ta xinh đẹp nhất… vậy giờ Hiểu Linh tỷ còn đẹp hơn ta sao?

Tiểu Hàn nhìn nhìn Lưu Minh một chút lại nhìn tỷ tỷ của mình rồi gật đầu:

- Phải… tỷ tỷ là nam nhân đẹp nhất, đẹp hơn cả Minh ca.

Vân Sương giả bộ lo lắng:

- Thế này thì làm sao được nha… nhỡ đâu Hiểu Linh đi Tây Đô lần này lại bị vị tiểu thư nào đó nhìn trúng bắt về làm phu lang thì phải làm sao?

Hàn tiểu đại nhân nhíu mày hết nhìn Vân Sương huynh vô cùng nghiêm túc lại nhìn sang tỷ tỷ xinh đẹp của mình, không biết suy nghĩ điều gì ghê lắm. Đứa nhỏ ngập ngừng đi tới túm tay Hiểu Linh nói:

- Bằng không…. Bằng không tỷ đừng đi nữa… ở nhà thôi.

Cả nhà rốt cuộc không nhịn được mà cười nghiêng ngả…. Vân Sương rốt cuộc cũng không đành lòng để đứa nhỏ đáng yêu này lo lắng, chuyện là do hắn dựng lên cũng nên do hắn xoa dịu đi. Vân Sương đưa cho Hiểu Linh một chiếc quạt nhỏ tinh xảo rồi quay sang Tiểu Hàn:

- Đệ yên tâm… ta đưa tỷ tỷ của đệ đi sẽ đưa về bình an. Chiếc quạt kia sẽ che bớt cho tỷ tỷ của đệ, sẽ không ai dám cướp người đâu. Đệ tin tưởng Vân Sương ca chứ?

Tiểu Hàn khẽ mím môi, cậu vẫn không muốn tỷ tỷ đi trong bộ dáng xinh đẹp này. Nhưng đây có lẽ là việc rất quan trọng nên dù là mặc đồ nam nhân tỷ tỷ cũng đồng ý… hắn không thể làm hỏng việc của tỷ được. Tiểu Hàn nhìn Vân Sương trịnh trọng đáp:

- Ta tin Vân Sương ca.

Rồi lại quay sang Hiểu Linh dặn dò:

- Tỷ tỷ đi bảo trọng… đừng để bị lạc Vân Sương ca.

Hiểu Linh cười khẽ véo má Tiểu Hàn hứa:

- Ta sẽ cẩn trọng mọi sự. Đệ yên tâm.

Từ biệt mọi người trong chốc lát, Hiểu Linh cùng Vân Sương lên xe ngựa để tới Tây Đô thành. Giờ Tỵ sẽ diễn ra đấu giá, bọn nàng nếu không đi sẽ bị muộn mất.

Vân Sương vẫn chưa hết tủm tỉm khi nghĩ tới Tiểu Hàn khả ái… Tính toán, đứa bé kia kém Như Ngọc nhà hắn một tuổi… Hắn có nên tranh thủ nhân duyên này không đây. Nhìn Hiểu Linh thoải mái trong bộ đồ nam nhân, Vân Sương cười:

- Ta thật không nghĩ mặc đồ này lên trông muội lại đẹp như vậy đấy. Mà… đứa nhỏ Tiểu Hàn thật đáng yêu, muội gả thằng bé làm con rể ta đi. Đứa bé Như Ngọc nhà ta hơn Tiểu Hàn một tuổi, vừa vặn nha….

Hiểu Linh khẽ cười lắc đầu:

- Tiểu Hàn còn nhỏ, ta chưa từng nghĩ đến chuyện kết thân cho đệ ấy sớm như vậy. Tính cách còn chưa hình thành, nếu gặp người không hợp sẽ rất khổ. Mà ta a… tính xấu nhất chính là bao che đệ đệ. Vẫn cứ chờ lớn một chút, nhìn kỹ một chút rồi tính.

Nghe cách từ chối khéo léo của Hiểu Linh, Vân Sương cũng đành buông tha. Nữ nhân này a, đã nói ra thứ gì thì khó lòng lay chuyển được. Thôi cứ chờ vài năm nữa, hắn vẫn muốn gửi hai đứa nhỏ đến bên cạnh Hiểu Linh dạy dỗ. Khi đó nhìn thấy Như Ngọc tốt có khi muội ấy lại thay đổi ý kiến. Dù sao thì hai đứa vẫn còn nhỏ thật.

Trên đường đi, Vân Sương chỉ cho Hiểu Linh vài động tác cần chú ý khi trong dáng bộ nam nhân, mà đặc biệt lại là công tử nhà giàu có cần phải biết. Bước đi chỉ được lộ mũi hài, ăn uống phải dùng quạt che miệng, không được nhìn trực diện nữ nhân quá lâu… còn rất nhiều điều cần chú ý khác mà Hiểu Linh chẳng thể nhớ hết. Rốt cuộc cô cười nói:

- Nếu lát nữa ta hành động quá giống nữ nhân thì huynh nhắc ta là được… ta a… không thể trở thành tiểu công tử con nhà gia giáo, được dạy dỗ kỹ lưỡng như huynh hay Tiểu Minh đâu… Ta chỉ là một dã tiểu tử đến từ nơi nhà quê chưa từng trải sự đời mà thôi. Hình tượng mà hoàn mỹ quá, sợ rằng huynh cũng cản không nổi đào hoa

cho ta đâu.

Vân Sương lườm Hiểu Linh một cái rồi đáp:

- Vâng… biết đệ xinh đẹp.. nhưng cũng không cần tự tin đến thế đâu.