Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 186




Vân Sương từ nhà Hiểu Linh không về trấn mà ghé thẳng sang nhà Trần đại phu để bàn chuyện lễ vu quy của Tiểu Minh sẽ làm ở Phạm Gia. Vốn chuyện này với hắn có thể thư thả một chút, nhưng giờ cầm trong tay mười chậu hoa quý, Vân Sương chỉ có cách duy nhất đẩy nhanh chuyện này. Việc mời thiệp tiệc ngắm hoa phải diễn ra trước ít nhất bảy ngày. Hắn còn vô số những việc cần chuẩn bị cho buổi tiệc ấy. Vân Sương có chút áy náy nói chuyện với Lưu Minh vì sợ đệ ấy thấy thiệt thòi. Nhưng Lưu Minh lại rất vui vẻ đồng ý:

- Đường ca nghĩ đi đâu vậy. Huynh cũng là bận rộn chuyện quan trọng. Tiệc ấy tổ chức ở Tây Đô thành nên ta chẳng thể ra mặt giúp ca được. Ta tới Phạm gia sớm thì ca cũng rảnh hơn một chút. Ca yên tâm, mọi việc ta đều hiểu.

Và rồi hai huynh đệ không biết bàn thảo gì với nhau, ba ngày sau Lưu Minh cùng Tiểu Nhã và đồ đoàn đã tới Phạm gia. Ngoài những đồ dùng thường ngày của hắn được mang đến sắp đặt kín căn phòng nhỏ, Lưu Minh còn mang tới ba bộ chăn, đệm, gối mới tinh ấm áp cho Phạm gia. Lần này, Hiểu Linh cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy. Dù sao thì con trai hiếu kính cha, đệ đệ tặng quà cho đại ca là chuyện thường mà… không cần từ chối làm gì, mất đi sự thân mật.

Lưu Minh cười càng ngày càng nhiều… chính Tiểu Nhã cũng phải cảm thán:

- Thời gian Minh ca ở Phạm gia còn cười nhiều hơn lúc ở Hà gia nữa. Đệ thấy nơi này mới thật sự là nhà của huynh.

Lưu Minh mỉm cười:

- Ở nơi này ta thật sự cảm thấy rất tốt. Ở Hà gia cùng đường ca đương nhiên cũng rất tốt. Nhưng có lẽ ở đó ta không có quá nhiều điều để làm nên thường hay suy nghĩ linh tinh. Ở Phạm gia thật sự rất bận rộn…. hơn nữa mọi người đều quây quần một chỗ, rất vui vẻ, không như tiểu viện nhỏ ở Hà gia.

Thời gian Lưu Minh tới, Lưu thị bắt đầu hướng dẫn hắn những chuyện cần làm ở nhà nông khi về làm rể. Tiểu Đông ở với ông từ nhỏ thì không sao, nhưng Tiểu Minh sinh ra là công tử con nhà giàu, những chuyện nhỏ nhặt ở nhà nông sợ rằng sẽ không biết hết. Rồi cả chuyện chăm sóc thê chủ, hầu hạ cha mẹ vợ cũng được ông tỷ tê nói chuyện, dốc bầu tâm sự. Lưu Minh cũng nghiêm túc lắng nghe học tập.

Thoắt cái mười ngày đã trôi qua… Vân Sương hồ hởi tới Phạm gia báo tin bữa tiệc hoa ở Tây Đô hắn tổ chức vô cùng thành công. Những quý quân ở đó nhìn chậu hoa của hắn ánh mắt đầy thèm muốn… Hắn cũng đã liên hệ xong với sàn đấu giá ở đó. Hôm nay đến Phạm gia chính là vì chuyện này

- Mấy chậu hoa cúc tới phiên rằm này sẽ đấu giá bán đi. Ta hôm nay tới là để báo cho muội và cũng muốn hỏi muội có muốn tới phiên đấu giá để xem không?

Hiểu Linh có chút ngạc nhiên vì tốc độ của Vân Sương thì hỏi:

- Vân Sương huynh đã an bài xong hết mọi chuyện rồi sao? Thật sự quá nhanh so với ta nghĩ.

Vân Sương cười:

- Đương nhiên phải nhanh. Thứ muội muốn bán đi là hoa, Thứ đó càng để lâu càng xuống sắc, hoa cũng tàn… sao có thể bán giá tốt chứ. Hơn nữa đợt cuối năm các gia tộc lớn thường tổ chức tiệc. Việc bán đi lúc này càng nhanh càng tốt, họ sẽ không tiếc bỏ thêm tiền để mua về một chậu hoa quý như vậy. Đây là cơ hội nở mày nở mặt với thiên hạ. Còn chưa kể đến nhiều người muốn tặng quà cho người khác cũng muốn a…

Hiểu Linh gật gù:

- Quả nhiên nói về giao thương buôn bán, ta không thể nhìn quá được Vân Sương huynh.

Vân Sương phẩy tay không cho là đúng:

- Ta đây chỉ là sống lâu lên lão làng mà thôi. Mà muội chỉ là không quá quan tâm đến nó nên mới không nghĩ tới. Ta thật không dám so với muội. Ta thật sự muốn đưa muội đi dự buổi đấu giá hôm đó để thấy ta nói không ngoa về sự hứng thú của các quý nhân với mấy chậu hoa của muội… Có điều, phải làm khó muội một chút…

Thấy dáng bộ có phần ngập ngừng của Vân Sương, Hiểu Linh nhẹ cười hỏi:

- Có chuyện gì mà huynh nói phải làm khó ta?

Vân Sương khẽ nhấp một ngụm trà rồi nói:

- Tây Đô thành ta là người quen mặt, đâu đâu cũng có người quen. Nên nếu đột nhiên bên cạnh ta xuất hiện một thiếu nữ tài tuấn như muội chắc chắn sẽ gây không ít tò mò, đồn thổi. Ta thì chẳng sao cả… đã quá quen với những lời ong tiếng ve ấy rồi. Nhưng ta có chút lo ngại bọn họ sẽ có thể tìm ra chủ nhân những chậu hoa kia là muội.

Vân Sương dừng lại, đưa mắt nhìn Hiểu Linh rồi hỏi:

- Nên… ta hi vọng nếu muội muốn đi tới buổi đấu giá cùng ta, muội có thể cải nam trang không?

Hiểu Linh nghi hoặc hỏi lại:

- Cải nam trang?

Vân Sương gật đầu:

- Phải… là cải nam trang… ta có thể dễ dàng giới thiệu muội là con bằng hữu ở Tây Giai đi theo ta mở mang một chút… Mà… Ta nói cái này muội đừng giận…

Vân Sương ngập ngừng rồi tiếp:

- Muội giả nam chắc chắn sẽ không bị nhận ra… vì vóc người của muội tương đối giống nam nhân… có chút… nữ sinh nam tướng.

Hiểu Linh nghe đến ngây người rồi bật cười lớn…Nữ sinh nam tướng sao... ý nói cô nhẹ nhàng, mềm mại như nam nhân ở đây hả. Đã vậy cô thử một lần xem sao.

- Nếu Vân Sương huynh đã nói vậy… ta thử cải trang nam một lần xem cảm giác thế nào…