Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 159: Chương 159





Tiễn đoàn người rời đi, Hiểu Linh vung bút viết ra một số cách kết hợp với bún tạo thành các món ăn khác.

Nào là bún chả, bún trộn, bún cá chấm… Các món ăn cô chỉ viết công thức cơ bản rồi đưa cho Ngọc Lan để đầu bếp thoải sức sáng tạo nghiên cứu sao cho phù hợp.

Nhưng Ngọc Lan đương nhiên không yên tâm về vị mà đầu bếp sẽ tạo ra nên hẹn Hiểu Linh một tuần sau trở lại sẽ cùng nàng nếm thử các món ăn ấy.

Hiểu Linh cũng đã lâu chưa thử lại những món ăn ấy nên sảng khoái nhận lời mời.

Có điều lần này Ngọc Lan không hề nói đến chuyện trả thù lao cho Hiểu Linh mà cô thấy trời đã muộn nên đi về mà quên luôn việc hỏi thăm về nơi đặt mua các nguyên liệu xây nhà.
Khi về đến nhà, ngồi vào mâm cơm, Hiểu Linh mới sực nhớ ra chuyện mình đã quên mất, thôi đành để tuần tới lên trấn rồi nhờ Ngọc Lan tỷ vậy.
Sáng.

Khi nhà Hiểu Linh đang bắt đầu những công việc quen thuộc hàng ngày thì tiếng xe ngựa lọc cọc dừng ngay trước cửa.

Hiểu Linh và Tiểu Đông ngẩn người chưa hiểu chuyện gì thì Ngọc Lan ngồi bên ngoài xe ngựa đã nhảy xuống, Trần Vân Sương sau đó cũng xuất hiện.

Hiểu Linh vội ra mở cửa chào hỏi:
- Làn gió nào đưa Vân Sương huynh tới hàn xá vậy?
Vân Sương cười:
- Đương nhiên là làn gió lành đưa ta đến đây rồi.


Hôm nay ta thật sự là phải đến tận nhà muội để cảm ơn muội chuyện ngày hôm qua và bàn với muội vài chuyện.
Hiểu Linh khẽ nhún vai xoay người làm một động tác mời:
- Vân Sương huynh và Lan tỷ vào nhà đã rồi chúng ta nói chuyện.
Ấm nước dưới nhà vừa vặn sôi, Hiểu Linh pha một ấm trà hoa cúc để mời khách, trà xanh đã pha nhưng chờ được nước thì còn phải một lúc nữa.

Hoa cúc cánh mỏng, cũng nhanh được trà hơn.

Một lát, Tiểu Đông cũng mang lên đĩa trầu têm và chút mứt dừa Hiểu Linh để lại từ lần làm nhân bánh dư để đãi khách.
Vân Sương khẽ nhấm ngụm trà rồi mở lời:
- Chiều qua ta đã nhận được quà của muội gửi tặng.

Cha chồng ta cùng mấy đứa nhỏ đều rất thích, thật cảm ơn muội.

Và cũng rất cảm ơn muội vì đã giúp Phúc Lạc lâu vượt qua cửa ải ấy.

Ta nghe Lê chưởng quầy kể lại giờ phút đó mà đổ mồ hôi.

Khi đó ta còn nghĩ liệu có phải những người ở Tây Đô thành về đây cố tình làm khó dễ ta không.
Hiểu Linh nhẹ cười:
- Vân Sương huynh khách sáo rồi.

Nhà ta được như ngày hôm nay bước đầu cũng nhờ Hà gia và Phúc lạc lâu nâng đỡ.

Vừa lúc ấy ta thấy cửa tiệm gặp rắc rối, bản thân lại nghĩ ra cách giải quyết mà không giúp thì thật sự là kẻ bất nghĩa.

Món bánh kia nếu gia phụ và mấy đứa nhỏ thấy ngon, ta ghi lại công thức cho huynh về thường
xuyên làm cho mọi người ăn.

Món ăn đó người dân thường như chúng ta một năm làm một lần là quá đủ rồi.
Vân Sương đáp:
- Muội thấy đó là chuyện trượng nghĩa nên làm thì ta thấy đó chính là ơn huệ phải cảm ơn muội cho đúng đắn.

Nên hôm nay ta tới đây là muốn bàn chuyện nhập cổ với muội.
Hiểu Linh những tưởng mình nghe không rõ liền hỏi lại:
- Nhập cổ? Ý Vân Sương huynh là gì?
Vân Sương trịnh trọng đáp:.

Đọc t????????????ệ???? ha???? tại { ????????U ????t????????????ệ????.v???? }
- Trước đây chuyện nấm bào ngư chúng ta đã ký khế ước theo dạng hợp tác.


Muội phụ trách sản xuất, Hà gia phụ trách phân phối và tiêu dùng.

Khế ước này đã rất toàn vẹn và chi tiết nên ta không muốn bàn tới nữa.

Mà lần này ta muốn chia 3/10 quyền sở hữu Phúc lạc lâu cho muội cho những đóng góp muội đã làm cho cửa tiệm.

Hi vọng muội nhận lấy.
Hiểu Linh ngẩn người trong phúc chốc rồi vội vàng từ chối:
- Vân Sương huynh, cái này ngàn lần không thể được.

Ta chỉ là đưa một số món ăn cho Phúc lạc lâu mà mấy món đó rất đơn giản chẳng cần bí quyết gì nhiều thì sao có thể mặt dày nhận cổ phần của Phúc Lạc lâu chứ.

Mong huynh rút lại ý định của mình.
Vân Sương chậm rãi nói:
- Muội từ từ nghe ta nói đã.

Chiều hôm qua ta vận dụng quan hệ của mình để tìm hiểu mà chỉ được biết lai lịch những người kia là từ kinh thành tới, ngang qua nơi này lúc trở về.

Một chút xíu danh tính của những người đó cũng không hề được tiết lộ nên ta đoán rằng đó rất có thể là quan lớn đi tuần.

Muội thật sự đã cứu không chỉ là Phúc lạc lâu mà còn là cả Hà gia.

Ta cảm thấy ba phần quyền sở hữu Phúc lạc lâu không hề nhiều, thật sự.
Hiểu Linh nhìn gương mặt vô cùng nghiêm túc của Vân Sương thì có chút tin tưởng.

Nói chứ, ở nơi vương quyền này, một lời nói của vị quan cấp cao cũng đủ hại chết cả một gia tộc.


Nhưng nếu nhận cổ phần vì ơn huệ lại không hay chút nào… Hiểu Linh nghĩ nghĩ một chút rồi mỉm cười, gương mặt hóm hỉnh:
- Vân Sương huynh… nếu ta nhận lời 3 thành cổ phần kia thì thật sự không có mặt mũi nào để mở lời nhờ huynh một chuyện quan trọng a…
Vân Sương có chút ngạc nhiên, Hiểu Linh có chuyện gì mà phải nhờ vả đến hắn chứ? Hắn còn đang nhờ cô tìm nhà vợ cho Lưu Minh nữa, rồi cả những chuyện này khiến hắn mắc nợ Hiểu Linh nhiều lắm.

Vân Sương đáp:
- Nếu có việc gì ta có thể giúp muội thì dù vận dụng cả những mối quan hệ quan trọng nhất của Hà gia, ta cũng làm.

Muội nói đi.
Hiểu Linh đứng dậy đi về phía bàn học tạm thời của mình lấy ra cuộn giấy đã vẽ khuôn nhà đưa cho Vân Sương:
- Muội là muốn nhờ huynh chỉ cho ta những nơi cung cấp nguyên liệu uy tín để xây nhà.

Huynh có biết vị sư phụ nào có thể giúp ta tính toán nguyên liệu và dựng nhà không?
Vân Sương nhìn khối kiến trúc được phác thảo trên giấy thì không khỏi ngạc nhiên trước bố cục sắp xếp mới lạ, vừa có tính riêng tư cho mỗi cá nhân nhưng vẫn không phá vỡ sự liên kết trong nhà.

Vân Sương nhìn một lúc rồi thản nhiên cuộn bản vẽ đặt vào tay áo:
- Chuyện này ta bao thầu.

Vừa hay vị sư phụ xây nhà cho Hà gia hiện vẫn ở trấn.

Ta sẽ đến thỉnh giáo bà ấy cho muội..