Vương Nhạc vốn định ngày mốt mới lên đường, nhưng những người sống sót biết sắp tới sẽ di chuyển đến A Thị căn cứ, tâm trạng đều vô cùng kích động, luôn hò hét muốn di chuyển sớm đến A Thị căn cứ.
Căn bản chờ không nổi đến ngày mốt, toàn căn cứ nhất trí quyết định ngày mai liền đi.
Bọn hắn cũng không có cái gì để thu dọn.
Lão Dương dẫn người đi ra bên ngoài, tìm mấy chiếc xe lái về, bọn hắn đã quyết định ngày mai xuất phát.
Bạch Trà Trà ba người lái xe đi ra bên ngoài, lúc trở lại có dắt thêm hai mươi đầu biến dị dê bò đã bị giết, đưa cho Vương Nhạc bọn hắn.
Chỉ nói là ở trên núi bắt được.
Chúc bọn hắn lên đường bình an thuận lợi đến A Thị căn cứ.
Vương Nhạc cùng lão Dương bọn người cảm động không thôi, bọn hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, quả thật bọn hắn cũng không dám đi lên trên núi.
Chỉ cảm thấy người ta thực lực mạnh, cho nên không sợ biến dị thú trên núi.
Đêm đó, Vương Nhạc nấu một nồi canh biến dị dê lớn cho mọi người cùng ăn.
Đây là bữa ăn thứ hai đám người ngồi một chỗ ăn cùng nhau, cũng là bữa ăn cuối cùng, ăn xong bữa này mọi người chia tay tại đây, mỗi người mỗi ngả.
Bèo nước gặp nhau.
Bạch Trà Trà ba người để Vương Nhạc bọn hắn thấy được trong tận thế vẫn tồn tại thiện ý.
Vương Nhạc bọn hắn cũng làm cho Bạch Trà Trà ba người cảm nhận được trong tận thế vẫn còn tồn tại người có lòng đại ái.
Chủ và khách đều vui vẻ, tiệc tàn người tan.
Bạch Trà Trà lúc trở về phòng vừa vặn gặp Mạnh Lộ đi ngang qua.
Đi bên cạnh Mạnh Lộ là một gã nam trung niên, gương mặt nhìn rất ghê tởm đang nở một nụ cười xấu xa.
Bạch Trà Trà nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua.
Đã trễ như vậy, hai người này lại ra ngoài cùng nhau, bọn họ đã đi ra ngoài cửa căn cứ rồi. Nhìn qua có chút không bình thường.
Nàng đứng tại chỗ không động đậy, suy nghĩ hồi lâu sau cùng vẫn là quyết định theo dõi xem như thế nào.
Cô gái này, lần đầu tiên gặp ở căn cứ nàng liền nhận ra.
Là một người bạn ở cô nhi viện của nguyên thân.
Chỉ là hai năm trước bị người trong nhà đón đi, không nghĩ tới nhà nàng là tại D Thị.
Nguyên thân có thể nhớ kỹ cô gái này, còn bởi vì khi xưa nguyên thân tính cách không tốt, lão sư cùng tiểu bằng hữu ở cô nhi viện đều không thích nàng.
Mạnh Lộ trước kia gọi Bạch Lộ, ngoài trừ Bạch Nhã Ý ra, nàng ta là người duy nhất đối nàng thiện ý.
Mạnh Lộ từng vô số lần cố gắng cùng nguyên thân nói chuyện phiếm, nói chuyện kết giao bằng hữu, nhưng lúc đó nguyên thân đã có bằng hữu tốt nhất là Bạch Nhã Ý rồi.
Nguyên thân sợ hãi mất đi Bạch Nhã Ý, lo lắng Bạch Nhã Ý hiểu lầm nàng có bạn mới, cho nên mặc dù Mạnh Lộ nhiệt tình thế nào đi nữa thì Bạch Trà Trà cũng đều rất hờ hững.
Thời gian lâu dài, Mạnh Lộ cũng không tìm đến nàng, thẳng đến Mạnh Lộ bị người trong nhà đón về, các nàng liền không còn gặp mặt qua nữa.
Bạch Trà Trà lặng lẽ đi theo phía sau lưng của hai người, rẽ đông rẽ tây, hai người rẽ vào một phòng khách sạn đã bỏ hoang. .
||||| Truyện đề cử: Gặp Lại Em Sau Ba Năm |||||
Cửa phòng bị đóng lại.
Bạch Trà Trà trốn sau góc tường, dựa vào tinh thần lực thăm dò tình huống bên trong.
Nàng dị năng càng mạnh nên giác quan của nàng cũng ngày càng linh mẫn.
Chỉ cách một bức tường mà thôi, động tĩnh bên trong nàng nghe rõ mồn một.
Đầu tiên mở miệng chính là nam nhân trung niên kia.
"Tiểu Lộ, ngươi có thể nghĩ thoáng là chuyện tốt, lựa chọn của ngươi là đúng! Ngươi yên tâm, ngươi theo ta, ta về sau nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi!"
"Cha mẹ ngươi đều không phải vật gì tốt lành, bọn hắn đã đem ngươi bán cho ta, trong con mắt của bọn họ, trong lòng đều chỉ có mỗi một mình đệ đệ béo kia của ngươi thôi a. Về sau ngươi chỉ cần sinh cho ta mấy đứa con mập mạp, cuộc sống sau này của ngươi sẽ trôi qua càng ngày càng tốt a!"
"Tiểu Lộ ngoan, ta đã không đợi được nữa rồi, chúng ta bắt đầu đi!"
Nam nhân nở một nụ cười hèn mọn, trước tiên đem quần của mình nhanh chóng cởi sạch.
Sau đó không kịp chờ đợi, vươn tay đem Mạnh Lộ ôm vào trong ngực, bắt đầu cởi sạch quần áo của Mạnh Lộ.
Bạch Trà Trà tức giận tay nắm chặt thành nắm đấm, nghe bên trong truyền đến thanh âm quần áo xé rách, nhưng không có nghe được âm thanh chống cự của Mạnh Lộ.
Chẳng lẽ là nàng đoán sai sao? Mạnh Lộ đây là tự nguyện?
Nếu là chuyện ngươi tình ta nguyện kia thì nàng không có tư cách quản.
Nhưng chỉ cần Mạnh Lộ hét lên một tiếng không phải tự nguyện, nàng hôm nay nhất định sẽ cứu nàng.
"Lý thúc, đừng, đừng hoảng hốt, ngươi nằm xuống trước đi, ta sẽ làm cho ngươi dễ chịu dễ chịu."
Bạch Trà Trà nghe được thanh âm nữ hài, gấp đến độ đều chuẩn bị đạp cửa, nhưng nghe rõ ràng nội dung trong lời nói xong, nàng ảo não buông xuống đôi chân đang giơ lên trên không của mình.
Dứt khoát quay người rời đi.
Từ bi không độ tự nguyện người.
Trong phòng.
Mạnh Lộ chịu đựng buồn nôn giúp lão nam nhân nằm xuống mở từng nút áo.
Còn phải chịu đựng bàn tay không an phận của lão nam nhân, cứ đụng đụng chạm chạm khắp nơi trên người nàng.
Người này mặc dù nhìn ốm yếu gầy guộc, nhưng nàng cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Bây giờ không phải là thời khắc phản kích tốt nhất.
Nàng phải cố gắng nhẫn nhịn!
Chịu đựng mới có thể tìm được cơ hội g.i.ế.c hắn!
Người này là hệ lực lượng cấp ba, nàng mới chỉ là Hoả hệ cấp hai, chênh nhau một cấp.
Dạ dày như muốn trào ngược lên, nước chua dâng lên tới cuống họng bị cố gắng đè ép xuống. Mạnh Lộ cố nén nước mắt, trước hết để cho lão nam nhân thoải mái một chút.
Eooo~ Cái tay này nàng đều không cần nữa!
Lão nam nhân hiện tại thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ, lòng cảnh giác quả nhiên giảm xuống không ít.
Thậm chí còn phát ra kỳ quái vui vẻ thanh âm.
Mạnh Lộ cảm nhận được lão nam nhân đang trong cơn phê. Xoay người ngồi xuống bụng lão nam nhân.
Nhẹ nhàng vuốt ve lồng n.g.ự.c xấu xí nhăn nheo của lão nam nhân. Nhìn thấy lão nam nhân đang hưởng thụ nhắm mắt lại.
Mạnh Lộ chớp lấy thời cơ, đột nhiên từ dưới giường rút ra một con d.a.o sắc bén mà nàng đã chuẩn bị từ trước.
Nàng bao trùm ngọn lửa lên toàn bộ con dao, mạnh mẽ hung ác cắm chuẩn bào trái tim của lão nam nhân!
“Aaa!"
Lão nam nhân vội mở mắt ra, một chưởng đem Mạnh Lộ đập bay vào trên tường.
Nhưng hắn vẫn bị đau, phải còng người xuống để đứng dậy, trong miệng phun ra một ngụm lớn m.á.u tươi.
"Tiện.. nhân!!!"
Hắn một tay cầm láy con d.a.o đang đ.â.m ở tim mình, giãy dụa đứng dậy, muốn đi ra ngoài cửa cầu cứu.
Hắn hiện tại không rảnh thu thập con tiện nhân này, cứu lấy tính mạng của bản thân mới là quan trọng nhất.
Tiện nhân này lợi dụng lúc hắn đang đắm chiều trong khoái cảm, nhất thời buông lỏng cảnh giác, đ.â.m cho hắn một nhát ngay tim, hắn căn bản không có kịp sử dụng dị năng để phòng ngự.
Hắn hối hận muốn chết!
Đúng là không nên tin tưởng tiện nhân này sẽ thật sự quy thuận hắn!
Nhưng Mạnh Lộ làm sao lại để hắn đạt được như ý nguyện.
Mặc dù thân thể bị đập bay, nện ở trên tường, toàn thân như vụn bánh mì vỡ, cảm giác thân thể như đang tan thành từng mảnh từng mảnh. Nhưng mãnh liệt hận ý cùng nghị lực cứng cỏi, để nàng có động lực bò lên đứng dậy.
Hai tay bốc lên hỏa diễm, một phát bắt tới mắt cá chân lão nam nhân.
Lão nam nhân bị đốt đau kêu hét lên dữ dội, chân còn lại đá mạnh vào người Mạnh Lộ.
Cái phòng khách sạn này cách căn cứ một đoạn dài.
Hai người đánh nhau, động tĩnh không chỉ có hấp dẫn sự chú ý của Zombie chung quanh. Cũng hấp dẫn Bạch Trà Trà, nàng đã rời đi được một khoảng.
Nàng mặc dù người đi, nhưng tinh thần lực vẫn còn ở quanh căn phòng Mạnh Lộ.
Nghe được tiếng kêu có chút không thích hợp, lập tức quay trở lại.
Đá tung cửa.
Liền thấy Mạnh Lộ đang gắt gao ôm lấy chân lão nam nhân, lão nam nhân thì quyền đ.ấ.m cước đá ý đồ hất Mạnh Lộ ra.
Nàng nhanh chóng một cước đạp tới, đem lão nam nhân đạp bay, vội vàng tiến lên đỡ Mạnh Lộ dậy.
"Ngươi thế nào rồi? Ổn không?"
Mạnh Lộ toàn thân một mảng tím xanh, khụ khụ hai tiếng, phun ra đều là m.á.u tươi.
Nàng run rẩy dựa vào người Bạch Trà Trà, yếu ớt nói: "Giết hắn, cầu ngươi!"
Bạch Trà Trà dùng dây leo đem lão nam nhân đang lén lút chạy trốn trói lại, đưa đến trước mặt Mạnh Lộ.
Mãnh mẽ đem con d.a.o đang cắm trên người lão nam nhân rút ra, nhét vào trong tay Mạnh Lộ.
Một đạo m.á.u tươi phun ra, lão nam nhân vừa rồi còn có sức chống đỡ, đột nhiên giống bong bóng xì hơi vậy, cả người đều xẹp xuống, bộ dáng yếu ớt hẳn.
Hiện tại lão nam nhân bị nàng khống chế hoàn toàn, giống cá nằm trên thớt, đã không còn sát thương hay cơ hội làm các nàng sợ hãi.
Bạch Trà Trà biết, trong trường hợp này, chỉ có thể để nàng tự tay mình báo thù thì oán hận mới có thể tiêu tan.
Cho nên nàng nói với Mạnh Lộ: "Ngươi tự mình xử lý đi."
Mạnh Lộ cảm kích nhìn sang Bạch Trà Trà.
Vịn cạnh giường đứng lên đi tới trước mặt lão nam nhân.
Lão nam nhân tức giận không thôi, nhìn Mạnh Lộ mặt lạnh đang đi tới, ánh mắt loé lên sợ hãi.
"Tiểu Lộ, ta là trượng phu ngươi a! Ngươi không thể g.i.ế.c trượng phu của mình! Ngươi bỏ qua cho ta lần này, ta liền trả lại tự do cho ngươi, Tiểu Lộ......"
"Phốc phốc."
"Phốc phốc."
......
Âm thanh lưỡi d.a.o cứa vào thịt vang lên, một d.a.o nối tiếp một dao.
Mạnh Lộ đ.â.m loạn xạ, d.a.o sâu d.a.o cạn, không biết rốt cuộc đã đ.â.m bao nhiêu nhát dao. Thẳng đến m.á.u tươi chảy đầy đất.
Nàng tựa như ác quỷ đòi mạng giống nhau, khắp người đều là m.á.u me. Nàng đột nhiên vứt bỏ con d.a.o qua một bên, ôm mặt khóc oà lên khóc nức nở.
Mùi m.á.u quá tanh nồng, Zombie chung quanh đều bị bạo động.
Bạch Trà Trà một mực dùng tinh thần thuẫn che chở cho gian phòng nhỏ này, mới không có bị Zombie tấn công vào.
"Bạch Lộ, chúng ta phải rời đi ngay."
Mạnh Lộ đang khóc, nghe Bạch Trà Trà gọi xong, đột nhiên ngừng lại, nàng khóc nấc lên một tiếng, không xác định hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?"
"Bạch Lộ."
Bạch Trà Trà gọi thẳng tên nàng, hốc mắt Mạnh Lộ lại một lần nữa đỏ lên.
Nàng nức nở nói: "Ta bây giờ gọi Mạnh Lộ."
"......"
"Được rồi, Mạnh Lộ, chúng ta bị Zombie bao vây rồi."