Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn

Chương 67: Niềm vui ngoài ý muốn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bạch Nhã Ý càng nghe những người này cho hứa hẹn thì càng sinh khí.

Cũng may Bạch Trà Trà mỉm cười, y nguyên kiên định nói:Cảm ơn đã mời. Không cần."

Hứa Tử Uyên đời này đây là lần đầu tiên gặp người khó nhằn như vậy, hắn hít một hơi thật sâu, hỏi: "Tại sao? Thành ý như vậy còn chưa đủ đả động ngươi sao? Nếu ngươi có yêu cầu gì, ngươi có thể nói ra?"

Bạch Trà Trà cười cười: "Cảm ơn các ngươi đã chân thành mời ta, nhưng mỗi người đều có mỗi lựa chọn, lựa chọn của ta là cự tuyệt gia nhập đội Thất Sát, hi vọng các ngươi có thể tôn trọng quyết định của ta. Ta cái gì cũng không muốn, chỉ hi vọng các ngươi đừng có dây dưa cùng ta nữa."

Lễ phép lại kiên định cự tuyệt, để Hứa Tử Uyên cảm giác rất thất bại.

Hắn khẽ thở dài, quyết định không làm khó nàng nữa.

"Vậy chúng ta về sau có thể làm bằng hữu nữa không?"

Liêu Hiểu Vũ cũng chờ mong ngẩng đầu nhìn nàng.

Bạch Trà Trà suy tư một chút, khẽ nói: "Chỉ cần là sự tình đối với ta cùng người bên cạnh ta có lợi mà vô hại, chúng ta có thể hợp tác."

Hứa Tử Uyên có chút thất vọng, nàng nói chính là có thể hợp tác, cũng không phải đáp ứng cùng bọn hắn làm bằng hữu.

Liêu Hiểu Vũ ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Trà Trà nguyện ý cùng bọn hắn hợp tác, vậy bọn hắn liền còn cơ hội gặp mặt, cũng còn cơ hội cùng một chỗ hành động.

Ngô Tình Tình cùng Trần Văn Kha đều là thái độ thờ ơ, thế nào đều được.

Bạch Trà Trà là cái chiến lực cao, có thể gia nhập bọn hắn tự nhiên quá tốt, không thể gia nhập, có thể hợp tác, cũng xem là không tệ.

Chỉ có Bạch Nhã Ý, mắt đã muốn trợn ngược lên rồi.

Nàng chỉ cảm thấy Bạch Trà Trà đặc biệt hay ra vẻ quá. Nàng nhìn thì thấy nàng ta rõ ràng muốn gia nhập đội Thất Sát bọn hắn nhưng lại ra vẻ thận trọng, làm bộ nói cái gì mà có thể hợp tác, tính dùng loại phương thức này hấp dẫn chú ý Hứa Tử Uyên đây mà!

Đoán chừng Bạch Trà Trà nếu như biết trong lòng nàng suy nghĩ, sẽ trực tiếp một tay đánh bay nàng ta. Nghĩ vậy mà cũng nghĩ cho được.

Đáng tiếc Bạch Trà Trà bây giờ chỉ có một ý nghĩ, nàng đã nói đến vậy rồi sao những người này còn ngồi lì không chịu đi!

Nàng hắng giọng một cái, uyển chuyển nói: “Điều cần nói ta cũng đã nói xong, vậy ta cũng không giữ các ngươi nữa."

Nói xong liền đứng dậy đi mở cửa.

Hứa Tử Uyên vội vàng đứng lên gọi nàng lại, "Chờ một chút."

Hắn vừa rồi có nhìn sơ qua căn phòng Bạch Trà Trà đang ở, so với khu biệt thự bọn hắn quả thật kém xa.

Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, vừa vặn nhân cơ hội này tính toán rõ ràng.

Hắn nói tiếp: "Trước kia ngươi nói muốn cùng chúng ta mỗi người đi một ngả, ta vẫn cho rằng ngươi chỉ là đang nói đùa, nên cũng không có tin thật. Hiện tại đều đã nói rõ ràng, vậy vật tư trước đó chúng ta cùng thu thập được, hẳn cũng nên tính toán rõ ràng.

Lúc trước vật tư là chúng ta cùng một chỗ thu thập, ngươi cũng bỏ khá nhiều công sức, cho nên vật tư chúng ta chia đều sáu người đi.

Về sau tại Trương gia thôn, là năm người chúng ta gặp vấn đề, ném đi một xe hàng vật tư, một đường đi đến căn cứ đều dùng vật tư trong không gian Nhã Ý. Hiện tại số vật tư còn sót lại toàn bộ cũng đều ở trong không gian của Nhã Ý"

Hứa Tử Uyên nhìn thấy Trà Trà gật đầu, liền tiếp tức nói với Bạch Nhã Ý: "Nhã Ý, ngươi đem tất cả vật tư còn thừa lại chia sáu phần, chúng ta sáu người, mỗi người một phần. Một phần của ta cũng cho Trà Trà đi, xem như đền bù xe hàng vật tư bị mất kia."

Bạch Nhã Ý trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Nàng run rẩy bờ môi, muốn mở miệng nói cái gì, nhưng lại nói không nên lời.

Nên nói cái gì bây giờ?

Nói nàng không muốn đem vật tư lấy ra? Dựa vào cái gì chứ?

Nói nàng không gian đang nhỏ đi, nếu lấy ra hết vật tư, không gian nàng liền biến mất?

Không không không!

Nàng phải giải thích thế nào chuyện không gian của nàng sẽ thu nhỏ thậm chí là có khả năng biến mất đây. Chuyện này quá vô lý! Ai cũng biết nàng là song hệ dị năng, làm sao có thể giải thích đột nhiên có một dị năng biến mất, không dùng được nữa?

Bạch Nhã Ý do do dự dự, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt.

Ngô Tình Tình âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ không phải tính độc chiếm vật tư làm của riêng chứ?"

"Không có!" Bạch Nhã Ý nhịn không được rống lên với Ngô Tình Tình một tiếng, đem phần vật tư của Bạch Trà Trà đem ra.

Nguyên bản vắng vẻ phòng khách trong nháy mắt bị vật tư chất đầy.

Hứa Tử Uyên lần nữa nhắc nhở nói: "Phần vật tư của ta cũng đưa cho Trà Trà." Bạch Nhã Ý nắm chặt nắm đấm, miễn cưỡng cười nói: "Không cần đâu anh Tử Uyên, vật tư trên xe hàng kia là bị mất, ai trong chúng ta cũng bị mất phần vật tư đó! Coi như Bạch Trà Trà lúc ấy không đi, những vật tư kia cũng sẽ bị mất, ngươi căn bản không cần thiết phải bồi thường cho nàng!"

Nghe Bạch Nhã Ý nói đến đây, Bạch Trà Trà kỳ thật có chút xấu hổ, lúc ấy nguyên một cái kho vật tư đều bị nàng với Tống Yến lấy đi,trong đó cũng bao gồm chiếc xe hàng vật tư của đội Hứa Tử Uyên, bất quá kia là nàng dựa vào bản sự của mình mà cầm tới.

Nàng không nói gì, dù sao mỡ dâng tới miệng ai lại chê bao giờ, có được đền bù hay không cũng không quan trọng. Hôm nay một màn thanh toán vật tư xem như là niềm vui ngoài ý muốn rồi, cho thêm thì nàng vui, mà không có thì nàng cũng không buồn.

Hứa Tử Uyên không thích Bạch Nhã Ý không nghe lời như thế, nếu như đội viên trong đội đều chất vấn phản bác đội trưởng như thế, vậy hắn còn uy nghiêm gì nữa.

Hắn cứng rắn nói: "Cho Trà Trà!"

Bạch Nhã Ý tức đến đỏ mắt, nước mắt đều rơi xuống, mọi người còn tưởng rằng nàng bị Hứa Tử Uyên doạ đến phát khóc.

Kỳ thật nàng là cảm nhận được, không gian một lần lại một lần nữa thu nhỏ. Khó chịu!

Nhưng giờ phút này, nàng cũng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, đem phần vật tư của Hứa Tử Uyên giao qua.

Vật tư đem phòng ngủ cùng phòng bếp đều chất đầy, Bạch Trà Trà vui vẻ ra mặt, lập tức thái độ đối bọn hắn cũng hiền lành hơn không ít.

Ngô Tình Tình nói bổ sung: "Trở về đem vật tư của ba người chúng ta giao ra luôn đi, chúng ta sẽ tự mình bản quản vật tư của bản thân."

Lời này đối Bạch Nhã Ý mà nói chả khác gì lăng trì!

Nàng rốt cuộc nhịn không được nữa, hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống.

Ngô Tình Tình cảm thấy có chút không hiểu nha, bọn hắn cũng không làm gì a, chỉ là lấy lại vật tư của bản thân mà thôi, có cần phải khóc như mưa thế không?

Nàng không hiểu!

Hứa Tử Uyên nhìn xem một bên Bạch Trà Trà trầm ổn luôn vui cười rạng rỡ, lại nghĩ tới Bạch Nhã Ý thỉnh thoảng liền khóc sướt mướt, trong lòng bắt đầu hối hận vì lúc mới nhận biết thời điểm, đã không chú ý nhiều, không quá làm thân với Bạch Trà Trà, để giờ đây muốn làm bạn với nhau cũng không được.

Mặc kệ Bạch Nhã Ý không hiểu lý do gì khóc lóc, không ai quan tâm hay tiến lên an ủi nàng ta, mấy người Hứa Tử Uyên sau khi đưa vật tư xong thì đều rời đi.

Bạch Trà Trà nhìn thấy bọn hắn đã đi xa, đóng cửa một cái, nhìn qua cả phòng đầy ắp vật tư, trong lòng vui như nở hoa.

Nơi này sờ sờ, nơi đó sờ sờ, thu sạch toàn bộ vật tư vào không gian của mình.

-

Dưới lầu ngay chỗ đoạn bị khuất tầm mắt, từ trong chỗ tối bước ra hai nam nhân cao lớn.

Nam nhân đứng phía trước mặc một thân âu phục màu trắng, không nhuốm bụi trần, dáng dấp ôn tồn lễ độ, cười lên liền đủ để cho chị em điên đảo.

Hắn nhìn bóng lưng đám người Hứa Tử Uyên đã đi xa, hỏi: "Ngươi nói xem, nữ nhân vừa rồi khóc lóc chạy đi kia là bốn người kia từ bên ngoài mang về?"

Thanh âm cũng rất rực rỡ ôn nhuận.

Đằng sau là gã bảo tiêu có vết sẹo do đao chém, cung kính nói: “Đúng vậy thưa thiếu gia."

"Ân, nghĩ biện pháp mang nàng đến gặp ta."

"Vâng."

Ôn nhuận giọng nam hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía trên lầu, nói tiếp: "Tra rõ ràng người trên lầu là ai."

"Vâng."

-

Lầu hai, Bạch Trà Trà đứng tại đằng sau tấm màn, nhìn hai nam nhân cao lớn đã đi xe, con mắt nhắm lại.

Một thân màu trắng? Một thân màu đen?

Nàng nghĩ đến buổi sáng hôm Trương Viêm phổ cập tin tức cho nàng, lập tức liền nhận ra thân phận của hai người này.

Trương Viêm đã nói thế nào?

【 Công tử nhà thị trưởng Hàn Băng Vũ, thích mặc một thân bạch y, đi tới chỗ nào bên người cũng đều có cái hộ vệ áo đen trên mặt có vết đao c.h.é.m đi theo, hai người cả ngày đi cùng nhau giống Hắc Bạch Vô Thường vậy, làm gì cũng có nhau.

Ngươi nếu không cẩn thận đụng phải bọn hắn, trốn xa được chừng nào tốt chừng đó, nam nhân kia không đơn giản!】

Nói đến Hàn Băng vũ thời điểm, gương mặt vui cười của Trương Viêm xuất hiện thần sắc nghiêm túc hiếm thấy.

Lúc ấy nàng còn cảm thấy đặc biệt để tâm đối với lời nói của Trương Viêm, đối với Hắc Bạch Vô Thường cũng sinh ra lòng hiếu kỳ vô cùng.

Hiện tại cũng coi như đụng phải đi, quả nhiên không đơn giản a.

Không phải nói trong căn cứ, đẳng cấp cao nhất hiện tại là cấp ba sao? Cái này Hàn Băng Vũ vậy mà lại là dị năng giả cấp bốn!