Cuối hành lang là một khu quảng trường rộng lớn.
Quảng trường quét dọn rất sạch sẽ, chỉ có hai cái lồng chụp thủy tinh rất lớn.
Trong một cái lồng chụp thủy tinh giam giữ ba người, một cái lồng chụp thủy tinh khác giam giữ một người.
Bạch Trà Trà quét mắt liền nhận ra bốn người này.
Chính là ca ca của nàng Nguyễn Đình Tu còn có ba cái đội viên của hắn là Nam Cung Dạ, Thất Dạ Tuyết cùng Nhạc Chính Vũ.
Kỳ quái chính là Nhạc Chính Vũ lại bị nhốt riêng đơn độc trong một cái lồng chụp thủy tinh.
Mà ca ca của nàng cùng Nam Cung Dạ, còn có Thất Dạ Tuyết bị giam chung một chỗ.
Không phải là nên đem ca ca của nàng nhốt riêng ra sao?
【 Nguyễn Đình Tu nếu như biết suy nghĩ trong lòng Bạch Trà Trà, nhất định sẽ nói: Cám ơn ngươi, bởi vì có ngươi, ấm áp bốn mùa......】
Bạch Trà Trà nhìn thấy Nguyễn Đình Tu liền lập tức phi nước đại đến trước mặt lồng chụp thủy tinh, kêu lên:
"Ca ca!"
Nguyễn Đình Tu giống như là người không xương, thân thể mềm nhão tựa vào trên người Nam Cung Dạ, lúc nhìn về phía Bạch Trà Trà liền hiện ra một đôi mắt màu đỏ thẫm quỷ dị.
Loại mắt màu đỏ này cùng mắt đỏ của Hàn Băng Vũ không giống nhau, màu sắc đỏ đậm hơn, không đơn thuần là con ngươi màu đỏ, liền ngay cả toàn bộ tròng trắng mắt tất cả cũng đều là màu đỏ thẫm.
Bạch Trà Trà kinh hãi không thôi, khí tức trên thân ca ca của nàng, còn có đôi mắt này, tất cả đều không thích hợp!
Vốn là sắc mặt tái nhợt càng thêm tái nhợt, đôi môi màu sắc cũng đỏ giống máu.
"Ca ca! Ngươi thế nào rồi!"
Nguyễn Đình Tu sắc mặt phức tạp, nhìn Bạch Trà Trà đang lo lắng không thốt nên lời.
Hắn không nổi giận được với muội muội yêu dấu của mình, chỉ có đem toàn bộ lửa giận phát hoả lên người Tống Yến.
Nhưng bây giờ cả người hắn, thanh âm đều hữu khí vô lực, vô cùng suy yếu, một chút uy h.i.ế.p cũng đều không có.
"Ta lúc rời đi không phải đã đặc biệt căn dặn với ngươi, bảo ngươi nhìn muội muội ta, không cho nàng ra khỏi căn cứ rồi sao? Ngươi đã đáp ứng ta rồi! Thế sao bây giờ các ngươi lại chạy tới nơi này làm cái gì!"
Tống Yến: "......"
Ta quản không được nàng, trong lòng kêu khổ không thôi, nhưng ta không nói được gì.
Nguyễn Đình Tu mặc dù chỉ ở cùng muội muội mình ngắn ngủ có mấy tháng, nhưng hắn cũng hiểu rõ đôi chút về tính cách của muội muội nhà mình. Một khi nàng đã muốn làm gì thì dù có người đến cản nàng cũng sẽ làm đến cùng.
Trong lòng của hắn biết, Tống Yến hơn phân nửa cũng không thể làm gì được nàng.
Nhưng muội muội hắn, hắn thương còn không hết làm sao nỡ lòng mắng, chỉ có thể nhè đầu Tống Yến trút giận mà thôi.
Haiz~......
Hắn cũng ngàn lần không nghĩ tới, mình lại xui xẻo như vậy.
Chính là loại tay trói gà không chặt, cá nằm trên thớt mặc người c.h.é.m g.i.ế.c này, đời trước là muội muội giả Bạch Nhã Ý mang lại cho hắn, đời này......
"Trà Trà, chính là do Nhạc Chính Vũ phản bội lão đại! Bằng không lão đại cũng sẽ không bị bắt trở thành tù nhân như vầy!"
Nam Cung Dạ chỉ hướng Nhạc Chính Vũ hét lên, hắn muốn tố cáo tội ác của Nhạc Chính Vũ cho nàng biết.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo thất vọng, nhìn chăm chú Nhạc Chính Vũ đang ở bên trong phía lồng chụp thủy tinh đối diện, người kia đang cúi thấp đầu, không nói một lời, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bọn hắn trăm tưởng vạn tưởng cũng không tưởng được sẽ có một ngày Nhạc Chính Vũ sẽ phản bội lão đại, đ.â.m sau lưng bọn hắn!
Nguyễn Đình Tu thê lương cười một tiếng, không sai, hắn hai đời đều bị người hắn không tưởng nhất đ.â.m sau lưng hai nhát.
Ở kiếp trước là muội muội giả Bạch Nhã Ý, một kiếp này là anh em vào sinh ra tử cùng mình Nhạc Chính Vũ.
Hai đời, cả hai người đều dùng chung một thủ đoạn như nhau để phản bội hắn.
Hơn nữa cái dược tề kỳ quái này, nhân loại bình thường uống vào lại rất bình thường, không có bất kỳ tác dụng nào. Nhưng bọn hắn huyết mạch là hấp huyết quỷ, sau khi uống xong toàn thân liền vô lực, kĩ năng thiên phú một cái cũng không dùng được.
Nguyễn Đình Tu đã thức tỉnh huyết mạch, lại như cũ không có cách nào đỡ được ám chiêu này!
Hắn hiện tại đang rất muốn, rất muốn hút máu, khát vọng từ huyết mạch có chút không áp chế nổi.
Ánh mắt của hắn hiện tại chắc đã trở nên rất khủng bố đi?
Nam Cung Dạ cùng Thất Dạ Tuyết ở ngay trước mặt, nhưng hắn hoàn toàn không động được, ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Hắn có chút may mắn, may mắn hắn không động được, bằng không để hắn thương tổn tới hai người bọn họ, hắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình mất.
Hiện tại muội muội hắn tới.
Mùi thơm trên người muội muội càng thêm nồng đậm, huyết dịch trong cơ thể hắn đang không ngừng lăn lộn kêu gào.
Nhưng là không được! Hắn nhịn!
Hắn tuyệt đối không thể để cho muội muội thức tỉnh huyết mạch!
Bằng không, sẽ để Nguyễn Minh Hoặc đạt được ý nguyện!
Bạch Trà Trà không thèm nhìn Nhạc Chính Vũ, nàng nghĩ đến Nguyễn Đình Tu ở kiếp trước cũng bị Bạch Nhã Ý đ.â.m sau lưng một nhát, giờ đến anh em vào sinh ra tử với ca ca Nhạc Chính Vũ, nàng càng cảm thấy yêu thương ca ca của nàng hơn. Hai đời đều bị người thân nhất đ.â.m sau lưng, chắc ca ca nàng đang tổn thương nhiều lắm.
Nhưng giờ không phải là lúc ôn chuyện, nàng đưa tay, một quyền nện vào lồng chụp thủy tinh bên trên, ý đồ muốn đem người ở bên trong cứu ra ngoài.
Đánh lên rồi mới phát hiện, mới nhìn qua còn tưởng cái lồng chụp này làm bằng thuỷ tinh, nhưng thật ra cái lồng này không phải là thuỷ tinh thật, mà là nước!
Tiểu Mỹ đứng ở đằng xa, nhìn thấy động tác của Bạch Trà Trà, cười nhạo nói: "Đừng đ.ấ.m nữa, vô ích thôi, ngươi mở không ra đâu."
Bạch Trà Trà không tin tà, mang theo dị năng gia trì, không ngừng vung vẩy nắm đấm, nhưng vẫn vô dụng, màn nước kia phi thường có tính co dãn, nện đến đâu liền sẽ lập tức b.ắ.n ngược trở lại.
"Đừng đ.ấ.m nữa Trà Trà, vô dụng thôi, ta cùng Nam Cung Dạ đều đã thử qua."
Cuối cùng Thất Dạ Tuyết vẫn lên tiếng ngăn cản nàng.
Bạch Trà Trà đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh lồng chụp thủy tinh, nàng chọn vị trí gần ca ca nàng nhất, hỏi: "Ca ca, ca ca biết ai tên là Nguyễn Minh Hoặc không?"
Nguyễn Đình Tu vừa muốn mở miệng trả lời, phía sau truyền đến một trận cười to. . Truyện Thám Hiểm
"Ha ha ha ha ha, cháu gái là đang tìm ta sao?"
Một nam nhân cao lớn mang áo choàng đen chậm rãi từ hành lang bên kia đi tới.
Tiểu Mỹ cùng Tiểu Lệ lập tức đứng thẳng người, cung kính nghênh đón lấy.
Sau lưng nam nhân là hai hình bóng mà bọn hắn vô cùng quen thuộc.
Hàn Băng Vũ cùng Bạch Nhã Ý.
Nam nhân cao lớn nhìn thoáng qua liền thấy Bạch Trà Trà, hắn vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm nàng, tự giới thiệu mình: "Cháu gái yêu quý, ta chính là Nguyễn Minh Hoặc, ngươi có thể gọi ta một tiếng thúc thúc, ngươi thật đúng là để thúc thúc đợi lâu a!"
Bạch Trà Trà phi thường không thích ánh mắt Nguyễn Minh Hoặc nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng bây giờ đang ở dưới nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Nàng giả bộ ngây thơ nhìn về phía Nguyễn Đình Tu, mê mang hỏi: "Ca ca, chúng ta còn có một người thúc thúc tên là Nguyễn Minh Hoặc sao?"
Nguyễn Đình Tu chán ghét nhìn Nguyễn Minh Hoặc một chút, sau đó liền thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn về phía Bạch Trà Trà, ánh mắt lập tức ôn nhu: "Không có muội muội, người này mấy trăm năm trước sớm đã bị trục xuất ra khỏi Huyết tộc rồi!"
Nói đến đây, thanh âm hắn hơi ngừng lại, nói tiếp: "Muội muội, ta còn chưa kịp nói cho muội biết, chúng ta vốn dĩ không phải nhân loại, chúng ta là Huyết tộc."
Xem như hắn không nói cho muội muội biết, Nguyễn Minh Hoặc cũng sẽ nói ra, vậy còn không bằng để hắn tự mình nói với muội muội.
Sắc mặt Bạch Trà Trà vẫn như cũ, thần sắc không có một chút biến hóa nào.
Nghe được mình không phải là nhân loại, mà là Huyết tộc, nàng cũng không có phản ứng gì.
Nguyễn Đình Tu sửng sốt một chút, chần chờ hỏi: "Muội muội, muội có phải là đã sớm biết rồi không?"
Bạch Trà Trà lắc đầu, nàng mặc dù có chút suy đoán, nhưng cũng không xác định.
Hiện tại liền xác định.
Ngược lại Nguyễn Minh Hoặc phẫn nộ nói: "Cháu trai! Ngươi đây là không đúng rồi! Chuyện quan trọng như này mà ngươi lại không nói với cháu gái của ta!"
Chỉ trích Nguyễn Đình Tu xong, hắn lại quay đầu nhìn về phía Bạch Trà Trà, cố gắng từ ái nói: "Cháu gái yêu quý của ta, ca ca ngươi đã không nói cho ngươi biết thân phận cao quý của mình, vậy thì để ta nói hết cho ngươi biết vậy!"
Đáng tiếc Bạch Trà Trà cũng không ham hố nghe ông già này nói nhảm, nàng lạnh lùng từ chối: "Ta không có thúc thúc, việc nhà chúng ta không cần người ngoài như ngươi quan tâm, ca ca ta không có nói cho ta, tất nhiên là muốn tốt với ta. Ta hiện tại, chỉ muốn nghe chính miệng ca ca ta nói với ta!"
Nguyễn Minh Hoặc sống mấy trăm năm, đây vẫn là lần đầu bị một tiểu cô nương nói chuyện vả mặt hắn như thế.
Nha đầu thúi này, cùng với người cha đáng ghét kia của nàng thúi như nhau! Nói câu nào là thúi câu đó!
Hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt áo chàng.
【 Thật muốn cắn đứt cái cổ tinh tế này, hút khô m.á.u của xú nha đầu này!】
【 Chờ một chút, chỉ cần chờ xú nha đầu này thức tỉnh! Nhanh, rất nhanh thôi. Hừ! Xem như cho nàng sống thêm chút thời gian!】
Hắn lạnh mặt xuống, không thèm giả vờ giả vịt bộ dáng nữa, trầm giọng ra lệnh: "Nguyễn Đình Tu, ngươi mau nói với nàng đi."