“Trà Trà, Trà Trà, mau tỉnh lại”
Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh, Bạch Trà Trà mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình.
“Ai thế, thật là phiền nha”
Trà Trà có chút không kiên nhẫn, nàng xoay người muốn ngủ tiếp. Kết quả người kia một chút cũng không muốn để nàng yên, càng ra sức gọi tên, lại còn không ngừng xô đẩy thân thể nàng.
Thật là đáng hận, không thể nhịn được nữa!
Bạch Trà Trà đột nhiên xoay người ngồi dậy, nghiêm nghị nói: “Làm gì thế?”
Khi ánh mắt sắc bén của nàng liếc nhìn sang người đang đẩy mình, Trà Trà không khỏi có chút bối rối.
Đây là ai? Nàng vốn dĩ không biết người này nha! Tại sao người này lại ở trong phòng của mình?
“Ngươi là ai?”
Đứng bên giường nàng là một nữ hài có khuôn mặt trắng nõn, dáng dấp xinh xắn, đang chớp chớp đôi mắt đen nháy, ngây thơ nhìn nàng.
Nhìn người phía trước vừa thanh thuần lại đáng yêu, không khỏi làm cho lòng người sinh hảo cảm, Trà Trà không khỏi nghi hoặc. Ngược lại, nhìn thấy Bạch Trà Trà tỉnh dậy, cô gái nhỏ kinh ngạc mở to mắt, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, hốc mắt có chút hơi đỏ lên. Nữ hài mím môi, miễn cưỡng kéo ra vẻ tươi cười, ấm giọng thì thầm nói, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ đang giận dỗi.
“Thật xin lỗi Trà Trà, ta chỉ là lo lắng ngươi bị đói nên muốn gọi ngươi xuống lầu ăn cơm.”
“Ngươi đã ngủ lâu lắm rồi, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
Vừa nói nữ hài vừa bước tới, duỗi bàn tay trắng nõn tinh tế của mình ra, muốn đặt lên trán Bạch Trà Trà để đo thử nhiệt độ. Bạch Trà Trà nhướng người tránh đi, vung một lực đạo rất lớn, đánh vào cánh tay nữ hài, rất nhanh trên cánh tay trắng nõn đã hiện lên một vết đỏ nhìn cực kì rõ ràng và chói mắt. Nữ hài dùng tay trái che cánh tay phải của mình, cũng không hề tức giận ngược lại ngữ khí càng nhu hoà hơn chút.
Thận trọng nói tiếp: “Vậy ngươi nghỉ ngơi thêm một chút, ta sẽ để lại một ít đồ ăn cho ngươi, nếu đói thì nhớ xuống dưới lầu ăn.”
Liếc thấy Bạch Trà Trà nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, nữ hài bị nhìn sinh ra sợ hãi trong lòng. Cuối cùng, nữ hài lộ một nụ cười tự cho là ôn nhu nhưng thực tế lại rất miễn cưỡng, nhanh chóng quay người đi xuống lầu, thuận tay đóng lại cửa phòng.
Bạch Trà Trà cau mày nhìn bóng lưng nữ hài rời đi, tầm mắt liếc qua đem gian phòng thu hết một vòng, càng nhìn chân mày càng nhíu chặt.
“Đây là đâu?”
“Nơi này căn bản không phải là phòng nàng nha!”
“Còn có vừa rồi nữ hài kia là ai dị?”
“Nhìn có chút quen thuộc”
Tối qua trong lúc xem douyin, tình cờ lướt trúng một cuốn tiểu thuyết về ngày tận thế, có chút tò mò nên bấm vào đọc thử.
Phát hiện trong tiểu thuyết ấy vậy mà có nhân vật trùng tên với mình, bị thu hút bởi điều này nên bản thân hăng hái thức khuya đọc truyện tới tờ mờ sáng. Sau đó không kìm được cơn buồn ngủ nên cũng không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào. Nhưng nàng nhớ rõ ràng, lúc mình ngủ là ngủ trong phòng mình nha, điều này là chắc chắn, không thể lẫn đi đâu được. Thế nhưng hiện tại là sao đây, tình huống gì đang xảy ra thế này?
Bạch Trà Trà vén góc chăn lên, chuẩn bị xuống lầu nhìn xem, dự định là sẽ tìm người để hỏi thăm cho rõ ràng.
Vừa đứng dậy tầm mắt phía trước đột nhiên tối đen, đầu óc choáng váng ngã xuống giường. Nàng khuỵu người, tay ôm cái đầu đang đau nhức của mình. Những hình ảnh ký ức trong đầu nàng đang được tua lại với tốc độ gấp đôi.
Đây hoàn toàn không phải là ký ức của nàng!
——
Dưới lầu Bạch Nhã Ý xoa xoa cánh tay đang đỏ ửng của mình, thở dài một hơi rồi ngồi xuống đối diện chàng trai tuấn tú phía trước, ôn nhu nói:
“Chúng ta ăn trước đi, Trà Trà nàng ấy dường như tâm trạng không tốt, ta sẽ để lại một ít đồ ăn cho nàng ấy ăn sau.”
Nam nhân khẽ gật đầu, ngước mắt lên nhìn thoáng qua trên lầu yên tĩnh, sau đó cụp mắt xuống nhìn chỗ cánh tay hơi ửng đỏ của nữ hài đối diện, không khỏi cau mày.
“ Còn chưa có chính thức hướng ngươi cảm ơn, cảm ơn ngươi đã cứu ta."
Nam nhân không chỉ có tướng mạo tuấn mỹ, khí chất bất phàm, ngay cả thanh âm cũng trầm thấp êm tai.
Vành tai Bạch Nhã Ý khẽ đỏ lên, có chút xấu hổ lắc đầu: “Tiện tay mà thôi, không cần nói lời cảm ơn, đổi lại là người khác gặp được cũng nhất định sẽ cứu ngươi.”
Nam nhân từ chối cho ý kiến, hắn chợt nhớ lại lúc trước đang cứu người, vô tình bị thây ma cào trúng, rất có thể lây nhiễm virus Zombie biến thành Zombie. Những người được hắn cứu đều đã sợ hãi đến mức phải bỏ chạy tán loạn sau khi nhìn thấy hắn bị Zombie cào. Nếu không phải Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà đi ngang qua mang hắn về, cho dù vết xước đầu tiên không biến hắn thành tang thi thì hắn cũng sẽ không thoát khỏi số phận bị Zombie cắn.
May mà hắn nhân hoạ đắc phúc, sau khi tỉnh lại hắn đã thức tỉnh dị năng Lôi hệ có lực công kích mạnh nhất. Nam nhân không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, tiếp tục nói:
“Quấy rầy mọi người mấy ngày nay rồi, ta đã liên lạc với bạn bè của mình. Bọn họ hẳn sẽ rất nhanh sẽ tìm đến đây. Tiếp theo hai người có kế hoạch gì chưa?”
“Ta và Trà Trà dự định sẽ đến A Thị trụ sở tạm thời nhìn xem tình hình như thế nào.”
Bạch Nhã Ý cầm đũa gắp thức ăn, tay dừng lại nói tiếp: “Ta đã thức tỉnh dị năng không gian và dị năng chữa trị, nhưng Trà Trà vẫn là một người bình thường vì vậy ta có chút lo lắng cho cô ấy.”
Nam nhân hơi kinh ngạc, không ngờ rằng nữ hài đối diện nhìn vẻ ngoài yếu đuối thế kia lại là người sở hữu song dị năng là không gian và chữa trị. Hơn nữa còn đều là những dị năng đặc biệt và rất hiếm gặp.
Chẳng trách vết thương của hắn lại lành nhanh như vậy, hẳn là nữ hài này đã dùng dị năng chữa lành để chữa trị cho anh khi anh hôn mê.
Dị năng của nữ hài quá hiếm có, trong lúc Zombie hoành hành tận thế, tuyệt đối là sự tồn tại quý hiếm, tương lai chắc chắn sẽ được cả thế giới săn đón.
Nam nhân trầm tư một hồi, tâm tư khẽ động, muốn mời chào nữ hài vào đoàn đội của mình.
"Từ vùng ngoại thành đến A Thị trụ sở tạm thời còn rất xa, hai người các ngươi đều là nữ hài tử, ra ngoài cũng quá nguy hiểm. Nếu như không ngại, có thể tham gia cùng một chỗ với chúng ta, chung một chỗ tổ đội đồng hành, một đường có thể chiếu cố lẫn nhau."
Bạch Nhã Ý nhãn tình sáng lên, kinh hỉ nói: "Thật có thể đi cùng sao? Có mang lại phiền phức cho các ngươi không?"
Nam nhân cười một tiếng, gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, không phiền phức, chúng ta cũng phải đi một chuyến A Thị trụ sở tạm thời, vừa vặn tiện đường."
Nữ hài vui vẻ muốn nhảy dựng lên, con mắt lóe sáng chớp chớp như gà con mổ thóc hăng hái gật đầu: "Ừ, thật cảm tạ ngươi!"
Nam nhân không khỏi bị cảm xúc nữ hài lây nhiễm, cả người cũng buông lỏng rất nhiều. Có được một cái ôn nhu lại ưu tú nữ hài đồng hành, tin tưởng dọc đường này nhất định sẽ thú vị rất nhiều.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, không khí nhẹ nhõm vui vẻ.
Bên trong gian phòng lầu hai.
Bạch Trà Trà cũng đã sắp xếp rõ ràng các ký ức trong đầu. Triệt để làm rõ tình cảnh của mình bây giờ. Nàng buồn rầu gãi gãi đầu tóc rối bời của mình.
Người một khi đã xui, giống uống nước cũng bị tê răng, tựa như nàng, chỉ là thức đêm đọc tiểu thuyết mà thôi, kết quả không hiểu sao xuyên đến trong sách, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ với nàng!
Trời mới biết nàng tối hôm qua lúc nhìn thấy quyển tiểu thuyết này, đối "Bạch Trà Trà" trong sách thất vọng đến cỡ nào, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Dùng tên giống nàng nhưng không có nửa phần thông minh giống nàng, ngu như lợn! Bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay! Sớm liền bị Zombie cắn chết!
Tiểu thuyết đằng sau nàng cũng không có xem kỹ, chỉ lo vội vã mở ra mục lục. Sau đó gõ một cái bình luận nho nhỏ, hy vọng tác giả đem nhân vật Bạch Trà Trà thiết lập lại, thuận tiện giận cá c.h.é.m thớt lại đem nam nữ chủ xả một lần. Có phải vì nàng bình luận quá hăng say mà trời cao mới cho nàng xuyên sách trở thành đệ nhất nữ phụ phối hôi Bạch Trà Trà a?
Đây có phải là báo ứng không? Hối hận ah!