Vì lo lắng cho cơ thể Từ An, Từ Vũ Hàn sau khi phát tiết một lần liền dừng. Từ An cả người vô lực nằm trên giường không muốn động, cuối cùng là Từ Vũ Hàn ôm cậu vào phòng tắm tẩy rửa.
Dù cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần Từ An vẫn tương đối tỉnh táo, mở mắt nhìn chằm chằm vào Từ Vũ Hàn, nhìn đến hắn cũng có chút không được tự nhiên. Từ Vũ Hàn nhếch môi, không đứng đắn ghé vào tai Từ An thổi khí: "Có phải phát hiện anh của em rất đẹp trai không, hử?"
Từ An ngồi trong bồn tắm dán cả người mình lên người Từ Vũ Hàn, hoàn toàn không biết hành động này là cỡ nào nguy hiểm: "Lần đầu nhìn thấy anh, em cứ tưởng anh là Từ, vẻ ngoài của anh hiện tại và Từ ở đời trước rất giống nhau."
Người trong lòng mình nhắc đến người khác, dù biết hai người họ là người thân, nhưng Từ Vũ Hàn tránh không khỏi vẫn cảm thấy khó chịu. Từ An giống như không phát hiện mà tiếp tục nói: "Nhưng mà ở bên cạnh anh lâu ngày, em nhận ra anh và anh ấy có điểm giống, cũng có nhiều điểm khác nhau."
"Hai người đều rất yêu thương em, một người cho em thân tình, còn một người cho em ái tình. Thực sự, em thực sự cảm thấy rất vui, rất rất hạnh phúc, cám ơn anh, ca ca."
Hai chữ 'ca ca' cuối cùng rất nhẹ nhàng, nhìn Từ An uể oải híp mắt, Từ Vũ Hàn ôn nhu lau người cho cậu, sau đó ôm Từ An ra khỏi phòng tắm đặt cậu lên giường, hai người không mặc quần áo cứ vậy kéo chăn phủ lên người. Da thịt kề cận không hề có dục vọng mà tràn đầy ấm áp, Từ Vũ Hàn vươn tay khoát ngang hông Từ An ôm cậu vào trong lòng, Từ An cũng rất tự nhiên, cọ cọ vài cái trong ngực Từ Vũ Hàn, sau đó chọn một tư thế thoải mái liền nhắm mắt lại ngủ.
Hình ảnh hai nam nhân ở bên nhau, hoàn toàn không đem lại cảm giác kỳ quái, ngược lại còn ấm áp lạ thường.
...
Ngày hôm sau, Từ Vũ Hàn có một việc quan trọng cần phải giải quyết, đó là bàn bạc liên hợp căn cứ Viên Chính, hiện đã đổi thành Vĩnh An và căn cứ Hạ Đông với nhau.
Mọi người hơi ngạc nhiên bởi vì trong hai anh em, Lý Vĩ Hạ lại là người quản lý căn cứ Hạ Đông, còn Lý Viễn Đông thì rất thảnh thơi, hoàn toàn một bộ dáng 'ngồi không ăn bát vàng', giao hết lại cho em gái.
Lý Vĩ Hạ chống cằm, nhìn Từ Vũ Hàn rồi lại nhìn sang Từ An ngồi bên cạnh, cảm thấy phương thức ở chung của hai người cực kỳ thú vị.
Thu lại ánh mắt, Lý Vĩ Hạ đẩy xấp giấy tờ đến trước mặt Từ Vũ Hàn, trầm giọng nói: "Việc sở nghiên cứu của chính phủ lấy người thường và dị năng giả ra nghiên cứu bị bại lộ, khiến nhân tâm hoảng loạn, không ít người bỏ đi đầu nhập vào những căn cứ tư nhân. Hiện tại, người cầm quyền của chính phủ yêu cầu chúng ta đầu nhập vào, hơn nữa còn phải giao ra quyền quản lý, còn không thì phải giao lên lượng lớn vật tư."
Từ Vũ Hàn lật xem những ghi chép kia, cùng những tin tức hắn có được không khác nhau lắm, hừ lạnh nói: "Nếu không đầu nhập cũng không giao vật tư, sẽ bị cho rằng là đang phản loạn, chính phủ có lý do chính đáng để khai hỏa, mà vũ lực của một căn cứ đơn độc, khó mà đối đầu với chính phủ, lối thoát duy nhất đó chính là liên minh."
"Để hai căn cứ có thể hợp tác bền vững lâu dài, tôi đề nghị liên hôn, các anh thấy thế nào?" Lý Vĩ Hạ đề ra ý kiến, sau đó cười tủm tỉm quan sát vẻ mặt của những người trong phòng họp.
Hơn một nửa người ở đây đều tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu nói của cô, bởi vì người quản lý căn cứ Vĩnh An là Từ Vũ Hàn, còn căn cứ Hạ Đông là Lý Vĩ Hạ, nói đến liên hôn, mọi người không khỏi nghĩ đến hai người này. Cả hai đều là người đứng đầu, có tài có sắc, Lý Vĩ Hạ còn là hỏa hệ dị năng cấp 2 trung cấp, không ai dám coi thường cô.
Hôm nay Từ Vũ Hàn chỉ đem theo Từ An, Lục Khang, A Quân, A Nhất cùng Lạc Khả, ngoại trừ A Nhất, Lạc Khả cùng Từ An, hai người còn lại đều đồng loạt lên tiếng phản đối.
"Cậu Hàn, dù hiện tại chính phủ liên tiếp gây sức ép, nhưng chúng ta cũng chưa đến mức không thể xoay sở, vấn đề này không cần thiết." Sau một thời gian ở chung với Từ An, A Quân đã xem cậu như em trai trong nhà, tuy là không thân thiết bằng Từ Vũ Hàn cùng nhau lớn lên, nhưng cũng không muốn thấy cậu bị ức hiếp.
"A Hàn, đừng quên tôi còn ở đây, nếu cậu bỏ qua Từ An, tôi không ngại đào góc tường nhà bạn thân đâu." Lục Khang nói xong, còn không quên 'hừ' một tiếng, A Nhất đứng bên cạnh môi cũng chỉ giật một cái, sau đó lại quay về vẻ mặt ngàn năm không đổi.
Lạc Khả đã sớm nhìn thấu tâm tư Lý Vĩ Hạ, đem ý nghĩ của cô 'nói' với Từ An, vì vậy Từ An chỉ ngồi yên tại chỗ, mang vẻ mặt xem trò vui, khiến cho Từ Vũ Hàn tâm đau một hồi.
Lý Vĩ Hạ vui vẻ đủ, cũng không muốn tiếp tục quấy rối, dù sao cưới được người mình thương về là quan trọng nhất: "Này này, tôi còn chưa nói là ai với ai đâu, sao đều nghĩ là tôi nhìn trúng Từ lão đại của các người vậy? Đừng lo, đúng là hôn nhân của tôi, nhưng không phải với Từ Vũ Hàn."
Lục Khang đang hừ hừ bốc khói không khỏi chớp mắt, âm thầm nhớ lại những người trong căn cứ của mình đã từng gặp gỡ Lý Vĩ Hạ, cảm thấy Từ Vũ Hàn là người có tiêu chuẩn tốt nhất, Lý Vĩ Hạ thế nhưng hoàn toàn không thèm để vào mắt.
Từ Vũ Hàn lúc này mới lên tiếng: "Cô nói, là muốn kết hôn với ai? Nếu người nọ không đồng ý, tôi cũng sẽ không ép buộc."
Lý Vĩ Hạ xem như đạt thành mà thỏa mãn cười cười: "Được rồi được rồi, tôi chắc chắn người đó sẽ không từ chối."
"Lúc chúng tôi gặp đoàn đội các anh khi đang trên đường tìm anh trai, tôi đã từng cứu một người trong các anh nhớ không? Thẳng thắng một chút, tôi thích bác sĩ của các anh, Nhã Nhã, à, là cô gái mà mọi người hay gọi là Khương bác sĩ ấy."
Mọi người: "..."
Lý Viễn Đông cười cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng trong đó lại có vài phần dung túng. Sự chấp nhất của em gái anh ta cùng Khương Nhã, Lý Viễn Đông thấy rõ. Tuy không biết hai người chỉ mới gặp một lần như thế nào lại có tình cảm sâu như vậy, nhưng làm một người anh tốt, cũng thấu hiểu em mình, anh ta sẽ không phản đối.
Một nữ nhân lại nói thích một nữ nhân, mọi người không khỏi nhìn Từ An và Từ Vũ Hàn, thôi đi, mạt thế cũng tới rồi, còn cái gì phải cố kỵ nữa, bọn họ cũng có bao giờ để ý tới đâu?
Từ Vũ Hàn nói với A Nhất: "Cậu gọi Khương Nhã đến đây, nói là có người muốn gặp." A Nhất gật đầu, không nói lời nào mở cửa bước ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Lục Khang một cái, ánh mắt đen tối không rõ.
Lục Khang ở phía sau lẳng lặng ném cho anh ta một cái liếc mắt, nhìn ông làm gì, đồ mặt than không thú vị, vừa cứng nhắc vừa không có tình thú, phi!
Khương Nhã là bác sĩ, đương nhiên lần này cũng có đi theo. Đột nhiên bị điểm tên, Khương Nhã đứng trong phòng, vẻ mặt có chút không hiểu ra sao nhìn mọi người: "Từ lão đại, gọi tôi à?"
Lục Khang xem như là người dễ nói chuyện nhất, rất nhanh liền đem mọi việc nói rõ ràng. Khương Nhã nghe đến vấn đề 'hôn nhân', trước tiên là cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhìn Lý Vĩ Hạ vẫn đang mang vẻ mặt chờ mong: "Việc này, tôi muốn trước hết nói vài lời với Vĩ Hạ."
Lý Vĩ Hạ không nói hai lời liền đồng ý, hai người rời khỏi phòng họp, tìm một nơi riêng tư để nói chuyện.
"Nhã Nhã, tin tưởng tôi, tôi thật sự yêu em, tôi mong người cùng tôi nắm tay đi hết một đời này là em." Không đợi Khương Nhã lên tiếng, Lý Vĩ Hạ đã trước mở lời, chỉ hận không thể đem tim của mình moi ra đưa đến trước mặt đối phương. Thậm chí cô muốn nói không phải là một đời, mà cả kiếp sau, kiếp sau nữa, nhưng vì cố kỵ đối phương cho rằng mình không thật lòng, đành phải nhẫn nại nuốt những lời này vào bụng.
Khương Nhã không bài xích quan hệ đồng tính, hơn nữa còn ủng hộ, vậy nên không hề có cảm giác ghê tởm kỳ quái khi bị người cùng giới tỏ tình, chỉ là trong lòng cô có chỗ khó hiểu: "Vĩ Hạ, chúng ta chỉ mới gặp mặt một lần, lần đó tuy cô cứu mạng tôi, nhưng tôi không tin loại quan hệ dựa vào tình yêu sét đánh này. Tôi không phải đặc biệt xinh đẹp, cũng không nghĩ mình có tài cán gì có thể khiến cô không màng danh tiếng muốn kết hôn với tôi?"
Lý Vĩ Hạ thu lại biểu tình gấp gáp, trong mắt lóe ra tia sáng: "Nếu tôi nói, khi tôi cứu em cũng không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau, em sẽ tin tưởng?"
Khương Nhã chớp mắt, tìm tòi ký ức hơn hai mươi năm của mình, sau đó mờ mịt nhìn Lý Vĩ Hạ: "Chúng ta từng quen biết nhau sao, tôi không có chút ấn tượng nào cả."
Em đương nhiên sẽ không nhớ, Lý Vĩ Hạ ở trong lòng nói một câu, thấy ánh mắt nghi hoặc của Khương Nhã, dịu giọng nói: "Nếu tôi nói là từ đời trước tôi đã yêu em, Nhã Nhã, em có đồng ý cùng tôi kết hôn không? Bây giờ em không đồng ý cũng được, chỉ cần em cho tôi thời gian, tôi tin chúng ta sẽ có kết quả tốt."
Lời nói mười phần chân thành cộng thêm biểu cảm ôn nhu của Lý Vĩ Hạ, Khương Nhã lại cảm thấy bản thân thế mà thật sự tin tưởng loại chuyện huyền huyễn này. Không chỉ bởi vì vẻ mặt của đối phương, còn là bởi vì cảm giác ấm áp an tâm mà đối phương mang lại.
Được rồi, Khương Nhã âm thầm thở dài, mạt thế tới cô cũng tin rồi, tang thi tồn tại cô cũng tin rồi, con người có dị năng cô cũng tin luôn rồi. Cùng lắm thì tiếp thu việc người yêu đời trước đến nói với mình một câu 'tôi yêu em', cũng không quá khó khăn.
Mà trong lòng của Khương Nhã, hai chữ 'đời trước' này ý chỉ là kiếp trước. Khương Nhã không biết 'đời trước' này còn có nhiều trường hợp, như trọng sinh chẳng hạn.
Vì vậy nên Lý Vĩ Hạ được sống lại một lần, sau một quãng thời gian theo đuổi, đã thực thực sự sự đem người mình yêu cưới về nhà rồi.
Hai căn cứ liên hợp thành công, bắt đầu lên tiếng kể ra tội ác của chính phủ, ngăn chặn những thí nghiệm tàn bạo thực hành, sau đó thống nhất những căn cứ nhỏ phía nam nước V, trở thành liên minh hùng mạnh nhất thời mạt thế, là mục tiêu hướng đến của những người còn sống ở phương nam.
Từ cũng đã hoàn thành huyết thanh chống lại virus tang thi, trong vòng sáu tiếng sau khi bị thương, có thể tiêm huyết thanh liền an toàn, nhân loại từ nay có nhiều thêm một tầng bảo đảm.