Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 39: Rục rịch




Nhóm Từ An cẩn thận bước qua từng cái xác, đi về phía một ngôi nhà trông vẫn còn nguyên vẹn.

Đột nhiên một tiếng hét vang lên, Từ An quay đầu liền thấy một nữ sinh ngã ngồi dưới đất. Dưới chân cô ta có một tang thi chỉ còn nửa thân trên, hai chân nó có lẽ đã đứt lìa rơi rớt ở chỗ nào đó, hàm răng tang thi cắn chặt vào cổ chân nữ sinh như muốn xé xuống một miếng thịt.

Những người khác lùi lại, đồng thời cảnh giác nhìn dưới chân mình. Đối với nữ sinh cùng lắm chỉ đưa cho một ánh mắt thương hại, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.

Từ An hơi tò mò phản ứng của Từ Diệp, thấy vẻ mặt cậu nhóc vẫn lạnh tanh thì nổi lên ý xấu. Cậu rút Khuyết Nguyệt ra khỏi vỏ, đưa kiếm cho Từ Diệp: "Cậu giúp cô ta đi, cẩn thận chút." Ngừng một cái, Từ An nhếch môi: "Làm được không đấy?"

Từ Diệp không nói gì chỉ liếc mắt nhìn Từ An, kỳ thực là cậu ta không còn gì để nói. Hừ lạnh một cái, cậu nhóc cầm kiếm đi đến trước mặt nữ sinh, lưỡi kiếm trong tay 'phập' một tiếng đâm xuống đầu tang thi.

Nữ sinh cứ ngỡ là cậu nhóc muốn cứu mình, mừng rỡ ngẩng đầu, sau đó cô ta không tin được trợn tròn mắt.

Từ Diệp không mấy quan tâm, dứt khoát cắt ngang cổ cô ta, thanh kiếm dài một mét chẳng hề gây chút khó khăn nào cho đứa nhỏ chiều cao có hạn. Không nhìn cái đầu nằm trên đất của nữ sinh, Từ Diệp quơ tay vẫy xuống máu bám trên thân kiếm, sau đó trở lại đem nó đưa cho Từ An.

Từ An dưới con mắt sợ hãi của đám học sinh, cầm kiếm lau sơ qua, sau đó tra lại vào vỏ, rồi như không có gì đi về phía ngôi nhà.

Mọi chuyện xảy ra bất quá chỉ tốn vài phút, đám người kia ngoại trừ càng thêm dè chừng cũng không có làm ra hành động nào khác.

A Quân lấy mấy thanh kim loại mở khóa cửa, căn nhà so với bên ngoài coi như khá sạch sẽ, không có mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta khó chịu.

Đám người kia cũng chọn một ngôi nhà không tệ, nằm đối diện ngôi nhà bọn người Từ Vũ Hàn chọn. Vì không có người biết mở khóa nên chỉ còn cách phá khóa cửa.

Tai Từ An nhúc nhích một chút, vẻ mặt hứng thú xoay người nhìn qua phía đám người kia.

Mấy người đàn ông vừa mở cửa ra thì một nam sinh lập tức hứng khởi chạy vào trong, còn chưa đi được mấy bước đã nghe một tiếng thét dài, sau đó liền im lặng. Phía sau cánh cửa, một tang thi đứng ở đó, móng vuốt nó đâm xuyên qua lồng ngực của nam sinh, hàm răng chặt chẽ cắn lấy cổ cậu ta không buông. Nam sinh cả người xụi lơ, máu tuôn ra nhuộm đỏ sàn nhà, hiển nhiên đã không còn sự sống.

Từ An nhếch môi không hứng thú xem đoạn sau, xoay người bước vào trong. Căn nhà này cũng có tang thi, nhưng đều bị Từ Vũ Hàn đi vào đầu tiên giết sạch, xác bị A Quân lôi ra bên ngoài ném.

Từ An bước vào trong, nhìn khắp ngôi nhà xác định vị trí từng phòng, sau đó đi thẳng đến phòng tắm, không quên kéo Từ Diệp theo.

Từ Vũ Hàn vừa mới đặt vali và ba lô trên người xuống ghế, nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, ánh mắt âm trầm.

Từ Diệp lúc trước bị nhốt ở chỗ trạm xăng, rất lâu mới được tắm rửa một lần. Tuy Từ An đã lau kỹ người cậu nhóc, nhưng không thể không tắm được.

Đây chỉ là trấn nhỏ, nhưng trang thiết bị coi như đầy đủ, Từ An kéo Từ Diệp lại, để cậu ta ngồi dưới vòi phun sau đó đưa tay mở nước. Dòng nước lạnh lẽo xối thẳng từ trên đầu xuống khiến Từ Diệp không khỏi run rẩy, hai mắt híp lại.

Trên người Từ Diệp còn lưu lại rất nhiều vết bầm tím, Từ An không dám mạnh tay, mà Từ Diệp cũng không đồng ý để Từ An tắm cho mình, vậy nên tự ai nấy lo.

Từ An trước tiên gội đầu chứ không cởi quần áo, đợi Từ Diệp tắm xong liền đạp cậu ta ra ngoài, sau đó mới cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.

Từ Diệp vẻ mặt bức bối nhìn cửa phòng tắm, lúc này trên người cậu ta chỉ quấn một cái khăn. Không còn cách nào khác đành phải đi ra lục ba lô của Từ An, lấy quần áo sạch rồi vào phòng ngủ thay.

Từ An tắm xong, ngán ngẩm nhìn đống quần áo bẩn, hít sâu một hơi lấy tinh thần, đi tìm bột giặt rồi ngồi xuống giặt quần áo. Quần áo cậu mang theo không nhiều, lúc ở lại ngôi nhà kia chỉ lấy thêm vài thứ, hiện tại nếu không giặc liền không có quần áo vừa người để mặc.

Lúc đầu vốn định nhờ Từ Vũ Hàn hoặc A Quân giặc đồ giúp, nhưng nhìn hai người kia mấy ngày nay đều mệt mỏi đánh tang thi, Từ An cuối cùng quyết định tự thân ra trận.

Sau khi tử chiến với đống quần áo bẩn, Từ An từ phòng tắm bước ra, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ là lập! Tức! Đi! Ngủ!

Nhà có hai tầng, một lầu một trệt, vì biết cách chia phòng của Từ Vũ Hàn, Từ An không thèm hỏi đã đi thẳng lên trên, tìm được phòng ngủ của mình.

Vừa bước vào liền thấy Từ Diệp ngồi trên giường, bên cạnh là cái ba lô xẹp lép của Từ An. Cậu nhóc thấy Từ An cũng không có phản ứng gì, tiếp tục bóc vỏ một thỏi sô cô la, vẻ mặt thích thú cắn ăn.

Từ An nhìn đống sô cô la chẳng còn lại bao nhiêu, chán nản thở dài, ngả người nằm xuống giường. Cậu với tay lấy một thanh sô cô la, bóc vỏ rồi há miệng cắn ăn. Sô cô la để bên ngoài nên bị mềm, Từ An lại không mấy để ý, thành ra khóe miệng bị dính không ít.

Đúng lúc này, Từ Vũ Hàn đẩy cửa bước vào, trên người đã thay một bộ quần áo khác, mái tóc ươn ướt hẳn là mới tắm xong. Hắn liếc mắt nhìn Từ Diệp, ý tứ đuổi người. Cậu nhóc bĩu môi một cái, không tình nguyện xuống giường đi ra ngoài, trước khi đi còn luyến tiếc vươn tay cầm theo mấy thỏi sô cô la.

Từ An vốn định hỏi sao Từ Vũ Hàn lại lên đây, dù sao nhà rộng, mỗi người một phòng cũng được. Nhưng mà nghĩ lại, có người ngủ bên cạnh thì cảm thấy an tâm hơn, cuối cùng cậu cũng không hỏi.

Từ Vũ Hàn đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến ngồi lên giường. Vừa rồi Từ An mệt muốn chết nên sau khi tắm vẫn không có lau tóc, cái đầu lông xù vẫn còn hơi ẩm ướt. Từ Vũ Hàn lấy khăn tắm lau tóc cho cậu, Từ An cũng thuận theo tựa vào ngực hắn, để hắn giúp cậu lau khô.

Mái tóc Từ An sau khi bị Từ Vũ Hàn 'chà đạp' xong trông không khác gì ổ quạ, xù xù lên khiến người ta rất ngứa tay. Từ Vũ Hàn thuận theo ý muốn vươn tay ra, vò vò đầu nhỏ của Từ An vài cái.

Từ An mặc kệ hắn, vươn lưỡi liếm chút sô cô la còn dính lại trên vỏ bạc gói kẹo, sau đó vo lại ném nó vào một góc trong phòng, kéo chăn đắp ngang hông liền lăn ra ngủ.

Từ Vũ Hàn bất đắc dĩ đem vỏ kẹo bỏ vào một cái túi, khi xoay người thì Từ An đã ngáy ngủ. Hắn ngồi bên giường, nhìn thấy vết sô cô la dính trên khóe miệng cậu, không hiểu sao lại đột nhiên cúi xuống, đầu lưỡi vươn ra khẽ liếm.

Từ An thấy ngưa ngứa, không nhịn được liếm khóe miệng, lưỡi nho nhỏ hồng hồng trùng hợp liếm phải cái gì đó cực kỳ mềm mại. Mông lung mở mắt liền thấy Từ Vũ Hàn cứng người ngồi bên giường nhìn mình.

Từ An mắt lim dim, giọng lí nhí hỏi: "Anh? Không ngủ sao? Anh nói ngày mai muốn đi sớm."

Từ Vũ Hàn nghe Từ An hỏi, vội vàng đi sang bên kia giường nằm xuống, không đáp lại cậu. Từ An không nghe thấy hắn trả lời, bĩu môi nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Từ Vũ Hàn đợi Từ An ngủ rồi mới xoay người lại nhìn gương mặt của cậu. Trái tim trong lòng ngực không nghe lời đập liên hồi, người anh em nhỏ cũng không chịu thua kém ngẩng đầu chào hỏi. Từ Vũ Hàn nuốt nước bọt, cố gắng xua đuổi mấy ý nghĩ kỳ quái xuất hiện trong đầu, vươn tay ôm lấy Từ An, chìm vào giấc ngủ.