Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 85-1




Diệp Tiêu vẫn không đồng ý, nhưng Lâm Đàm Đàm cũng đã tỏ rõ, không cho cô theo thì đừng hòng đi, muốn đi thì phải dẫn cô theo.

Hơn nửa đêm, cảnh tối lửa tắt đèn có nhau, còn là cứu người quen, lỡ đâu kích động trong giây lát, quan tâm quá hóa loạn, góp mạng mình vào luôn thì sao giờ? Cô không cản được anh, vậy phải bảo đảm cho anh trước.

Diệp Tiêu nói: “Em đừng lo lắng, anh sẽ không để bản thân gặp chuyện.”

“Nếu đã chắc chắn như vậy thì đưa em theo có sao đâu?” Lâm Đàm Đàm đáp trả.

Diệp Tiêu đã nói anh sợ cô ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, cô lại dùng lý do đã nguy hiểm như vậy thì sao cô có thể không theo, lúc tất yếu cô có thể cứu mạng mà.

Diệp Tiêu nói không lại cô, thấy cô im lặng hồi lâu không nói, trong lòng vừa sốt ruột vừa không biết làm sao, cảm thấy uất ức thêm, đến cảm giác không khỏe cũng không cảm nhận được nữa rồi.

Lâm Đàm Đàm trực tiếp dùng dị năng hệ thổ làm cho mình một cái bàn nhỏ, ngồi xếp bằng lên đó, dù sao cô cũng muốn chống đối tới cùng.

Lũ chuột biến dị trong vũng nước bị động tĩnh của họ làm cho thức giấc, vẫy hết nước trên người, tiến đến gần cô để làm nũng. Lâm Đàm Đàm moi con chuột nhỏ trong lòng ra, kêu nó nhả ra chút quả hạch chia cho mọi người ăn, hai con ngỗng cũng tỉnh lại, kêu to hai tiếng “cạc cạc”.

Sân sau bỗng chốc náo nhiệt hẳn.

Lâm Đàm Đàm hết xoa con này lại sờ con kia, vuốt lông cho chúng, thả ra chút lửa cho chúng hong khô lông, xử lý như vậy khiến da lông càng thêm mềm mại, xinh đẹp, nếu trong lông chúng có chứa sâu bọ gì đó cũng có thể xử lý sạch sẽ, con chuột biến dị nào cũng rất thích điều này, vừa thoải mái vừa đẹp mắt.

Dường như cảm giác được không khí giữa hai người không tốt nên con nào cũng rất ngoan, không ầm ĩ như ngày thường.

Lâm Đàm Đàm vội nói: “Anh đừng phân vân, em không phải là người lúc nào cũng cần người khác bảo vệ. Không phải em khoe khoang, trong đại đội, không, cả căn cứ này không ai có tự tin khi đối mặt với zombie vẫn có thể an toàn rút lui như em.”

Diệp Tiêu nhớ cô có nhiều cách tấn công, zombie chưa đến gần người đã bị cô diệt sạch, lại nhớ tới cái Kim Chung Tráo kia, quả thật phải thừa nhận là cô nói không sai.

Lâm Đàm Đàm còn nói: “Hơn nữa không chừng sau hừng đông anh còn bị tái phát, em muốn đi theo một lúc.”



Diệp Tiêu hết cách: “Đàm Đàm.”

Lâm Đàm Đàm: “Đừng nói nữa, không bàn về việc này nữa. Cũng lâu rồi em không ra ngoài, thuận tiện ra ngoài xem bên ngoài đã thay đổi thế nào cũng tốt, mắc công thoải mái lâu quá ngay cả zombie cũng không giết.”

Diệp Tiêu thấy cô không cần phải ra ngoài chịu khổ, nhưng ý cô đã quyết thì anh khuyên cũng không được, cô đã cứng đầu thì nói không bàn là không bàn.

Nhưng anh cũng nhường một bước, sau ba giờ không đi, đến hừng đông mới đi.

Lâm Đàm Đàm nhìn anh, thấy vẻ mặt anh cũng không quá miễn cưỡng, yên lòng. Ban ngày đi cứu người mức độ nguy hiểm vẫn thấp hơn, Diệp Tiêu thường ra ngoài cũng không phải chưa từng cứu người, hoặc là gặp được người sống sót trên đường, hoặc là người bị zombie vây khốn, cũng chưa từng gặp phải rắc rối gì.

Nhưng cô cũng có chút tò mò, Hàn Anh kia là loại người nào mà anh lại để ý như thế.

Diệp Tiêu nói: “Bọn anh cùng nhau lớn lên trong một căn nhà, quan hệ vô cùng thân thiết, trưởng bối hai nhà cũng là bạn tri kỷ.” Tuy rằng lớn lên, sau khi nhập ngũ, vì không cùng đội nên phương hướng phát triển khác nhau, cũng ít liên lạc nhưng cũng từng hợp tác lúc diễn tập, từng đối kháng, khi hợp tác làm nhiệm vụ cũng từng chạm mặt nhau.

Lâm Đàm Đàm vừa nhìn vừa nghe anh nói, nghe ra tình cảm giữa anh và Hàn Anh không tệ, nếu không phải góc tường đã bị cô cạy mất, cô còn lo Hàn Anh này mới là tri kỷ của anh, Bạch Trừng phải lui ra rồi, bởi vì rõ ràng Hàn Anh và Diệp Tiêu càng có quan hệ sâu hơn.

Lâm Đàm Đàm quay đầu tìm Bạch Trừng, hỏi anh có biết Hàn Anh hay không? Bạch trừng nói có, đã từng gặp mặt và hợp tác, là một người thẳng thắn, hào sảng.

Bạch Trừng nói: “Anh đã nói với em rồi mà. A Tiêu là được nhận nuôi, chuyện hồi nhỏ anh không rõ lắm, đoán chừng là không như ý, Hàn Anh đã giúp cậu ấy không ít.” Anh ta thở dài: “Em đừng giận A Tiêu, Hàn Anh đã cầu cạnh đến cậu ấy, không ấy không thể trơ mắt nhìn, có thể kiềm chế không lập tức đến đó đã thật sự vì lo lắng cho mọi người rồi.” Với Chính Dương đại đội hiện nay, nếu Diệp Tiêu muốn lập đội tức khắc nghĩ cách đi cứu viện cũng có thể khiến người khác bật mãn. Như Lữ Kiếm Bình nói, giờ này phái người ra ngoài chi viện tức là dùng mạng người nhà đổi mạng người khác.

Mạng của Hàn Anh đáng giá, nhưng thành viên trong đại đội không có nghĩa vụ phải hy sinh cho người khác, còn là người không quen.

Diệp Tiêu cũng lo lắng điều này, dù anh quan tâm đến bạn bè cũng không thể liên lụy người vô tội.

Lâm Đàm Đàm lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Còn có chuyện này à? Hàn Anh kia đúng thật là phải cứu, hy vọng anh ta có thể chống cự đến hừng đông.

Sau ba giờ, Diệp Tiêu khôi phục bình thường liền lập tức đứng lên chuẩn bị, một lần nữa liên hệ với Hàn Anh, tìm bản đồ tường tận nhất. Trong khoảng thời gian này, anh đã hiểu biết hơn về địa hình gần căn cứ, hướng dẫn bọn họ tìm chỗ trốn, sau đó là chuẩn bị xuất phát đi cứu viện.



Anh dẫn theo hai tổ chiến đấu mạnh nhất, cần thêm vài người trong tổ chữa trị, hai chiếc xe trống có thể kéo xe, chờ xuất phát trong bãi đỗ xe gần cửa lớn của căn cứ.

Trời dần sáng.

Lâm Đàm Đàm đàm ngồi trong chiếc xe dẫn đầu, ngáp ngủ, chiếc xe này chính là chiếc xe lúc trước Giang Hiểu Thiên dùng trên đường di chuyển, trong xe còn rất nhiều thiết bị, mà lúc này Giang Hiểu Thiên đang dựa một bên ngủ gật, Mai Bách Sinh ngồi trên ghế lái, đang híp mắt dưỡng thần.

Tổ ba người bọn họ lại về trong chiếc xe này.

Khi gà trong vòng nuôi dê kêu “ò ó o” từ đại viện của đại đội Chính Dương, ba người đồng thời tỉnh giấc, Giang Hiểu Thiên ngáp một cái: “Còn chưa đi à?”

Thật ra anh ta thường không ra khỏi căn cứ, nhưng vì lần này cần cứu viện người quen cũ của Diệp Tiêu, vừa muốn định vị vừa muốn giữu liên lạc, sợ người khác làm không tốt nên Giang Hiểu Thiên tự mình ra trận, Mai Bách Sinh cũng ra sức, làm lái xe.

Lâm Đàm Đàm nhìn bầu trời u ám mờ mịt: “Nhanh đi.” Lúc này, cửa của chỗ ngồi phụ lái mở ra, Diệp Tiêu lên xe, áy náy liếc nhìn Lâm Đàm Đàm một cái: “Hại em vất vả rồi, mệt không? Ngủ một chút đi, không sao đâu.”

Giang Hiểu Thiên, Mai Bách Sinh: Bọn em đâu? Bọn em cũng vậy, muốn anh nói giọng quan tâm, dịu đàng ấm áp!

Lâm Đàm Đàm dịu mắt: “ Đừng nói những lời khách sáo như vậy, hơn nữa là do chính em muốn đi theo, xuất phát chưa?”

“Anh vừa nói chuyện với bên phía cửa lớn, mở cửa cho chúng ta ra ngoài sớm, giờ đi rồi.” Diệp Tiêu nói với hai người Giang, Mai (cái này ko phải do edit, là do tác giả, tác giả làm! Tui thêm dấu phẩy vào để tránh hiểu lầm r nhá): “Hôm nay mọi người vất vả, quay về chúng ta cùng uống một chén.”

Giọng quan tâm ấm áp gì đó… không tồn tại.

Nhưng hai người cũng cười he he, Mai Bách Sinh còn nói: “Anh nói đó nha.” Nói rồi khởi động xe.

Xe chạy đến trước cửa lớn căn cứ, hai cánh cửa nặng nề mở ra hai bên dưới sự tác động của điện lực, phát ra tiếng máy móc độc đáo.

Cửa vừa mở, xe nhanh chóng chạy ra ngoài, những xe phía sau cũng bám sát.