Thường thì thiếu gia nhà giàu đều có một loại tật xấu, đó chính là ngang bướng.
Trác Khê bị hai huynh đệ họ khinh thường như vậy, hắn càng không chịu đi, liều mạng ở lì trong văn phòng tự tìm cho mình phiền phức.
Buổi chiều, lúc Trầm Tuấn lần đầu tiên tiến vào văn phòng tổng tài, thì chỉ thấy Trác Khê vẫn ngồi ở trên ghế salon, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm nhị thiếu gia, còn tổng tài căn bản là không để ý tới Trác thiếu gia.
Lúc Trầm Tuấn lần thứ hai tiến vào văn phòng tổng tài, tổng tài đang ở bên cạnh nhị thiếu gia nói gì đó, xem ra có lẽ là muốn lấy đi quyển sách trên tay nhị thiếu gia, mà Trác thiếu gia chính là vẻ mặt nhàm chán cào đệm sô pha.
Khi hắn lần thứ ba tiến văn phòng, tổng tài đang xử lý văn kiện, nhị thiếu gia nằm ngả lên ghế sa lon, tựa hồ là đang ngủ, trên người còn đang đắp một cái áo vest vạn phần (vô cùng) quen mắt, mà Trác thiếu gia tiếp tục ở một bên cào sô pha. Trầm Tuấn vuốt mũi đi ra cửa, đây đúng là một cái khung cảnh quái dị.
“Trác Khê, nếu cậu còn cào sô pha, tôi sẽ đá văng cậu ra khỏi đây ngay.” Kiều Sâm khép lại văn kiện trong tay, mặc dù là sô pha làm từ vải mềm, tiếng cào không lớn, nhưng nghe cũng thật sự khó chịu.
“Dù sao cậu cũng muốn bắt tôi đền, tôi cào ghế salon của mình thì mắc mớ gì tới cậu.” Trác Khê cũng không ngẩng đầu lên, dùng sức cào thêm hai cái.
“Như vậy hiện tại đem sô pha của cậu khiêng ra ngoài, phòng làm việc của tôi không bầy đồ đạc của người khác.” Kiều Sâm gầm giọng nói: “Có cần tôi gọi người tới giúp cậu hay không?”
Nghiêng đầu dựa vào sô pha, Kiều Cảnh An mơ mơ màng màng mở to mắt, chứng kiến trước mắt mình là một bức tường trong suốt, không đúng, là cửa sổ thủy tinh. Trong lỗ tai truyền đến một tiếng cười mất tự nhiên, cậu hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, lại chứng kiến cái người vô lễ kia vẫn còn đang ngồi trên ghế salon.
Người này còn chưa đi sao? Tuy không thế nào chấp nhận được hành vi của người này, nhưng người làm chủ nhà đương nhiên sẽ không làm cái việc là đuổi khách đi. Cậu trừng mắt nhìn, cúi đầu bảo trì trạng thái trầm mặc, chiếc áo vest đang phủ ở trên người cậu rớt xuống, đây là áo của huynh trưởng ?
“A.” Kiều Cảnh An liếc mắt nhìn Trác Khê, rút ra cuốn sách để ở bên cạnh, tiếp tục đọc bách khoa toàn thư truyện cười. Tuy cậu không hiểu loài động vật gọi là gấu mèo tại sao cả đời tâm nguyện có được màu sắc rực rỡ, cũng không hiểu tại sao cuộc sống của chim cánh cụt là ăn, ngủ, nhảy nhót,… bất quá thoạt nhìn vẫn là rất thú vị.
“Xuy…” Trác Khê nhìn thời gian, mới 4h chiều, Kiều Sâm lúc nào lại về sớm như vậy, hắn thật đúng là chưa từng gặp qua, chỉ là biểu hiện của vị Kiều nhị thiếu gia này làm hắn thật sự có chút nằm ngoài sự tưởng tượng của mình.
Lời đồn xoay quanh Kiều gia nhị thiếu gia cũng không ít, nhưng toàn bộ đều là nói cậu ta không nên thân như thế nào, luôn chọc vào phiền toái gì đó, rồi quan hệ giữa Kiều gia đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đạm mạc ra sao,… Hôm nay vừa thấy, hắn đã hiểu được mấy tin đồn đó sở dĩ được gọi là tin đồn, cũng là bởi vì chúng không thể tin.
Xoa cái bụng vẫn còn đau nhức vị bị Kiều Cảnh An đá, Trác Khê đánh giá cẩn thận cái cậu Kiều nhị thiếu gia mà mới chỉ nghe kỳ danh chưa thấy mặt: mặc quần áo rất vừa người, cũng không có nhố nhăng như thời trang giới trẻ đang lưu hành bây giờ; làn da rất trắng, hẳn là được bảo dưỡng không tồi; bộ dáng cũng rất khá, cũng là một mĩ thiếu niên, ngoại trừ lúc đá mình một cước kia, thời gian khác hầu như đều tĩnh lặng, thật sự cùng cái tên ăn chơi trác táng trong truyền thuyết kia hoàn toàn bất đồng, ngược lại còn có vài phần ưu nhã của con cháu thế gia.
Nghĩ tới bộ dáng Kiều Cảnh An lúc dùng cơm trưa, Trác Khê vẫn nhẹ gật đầu, thực sự phải gọi là ưu nhã, dù sao người có thể ăn cơm hộp ra phong thái như đang ngồi trong nhà hàng cao cấp cũng không phải tùy ý là có thể thấy được .
Buổi chiều năm giờ, Kiều Sâm đóng máy tính, khóa kỹ ngăn tủ, nói với Kiều Cảnh An đang im lặng ngồi đối diện ở một bên: “Đi… về nhà.” Nói xong lời này, ánh mắt anh hơi đổi, mới một ngày, mà anh đã thừa nhận tiểu tử này là một thành viên trong biệt thự của mình?
“Dạ.” Nghe thế, Kiều Cảnh An đứng lên đem sách để lại chỗ cũ, cũng kéo sô pha về chỗ ban đầu, không hề có nửa điểm khó khăn.
Nhìn một loạt động tác của Kiều Cảnh An, Kiều Đại ca có chút vui mừng, tiểu tử này vốn là đệ đệ của mình, hiện tại lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, có một người nhà như vậy cũng không tệ.
Lúc Trầm Tuấn chứng kiến tổng tài nhà mình dẫn nhị thiếu gia quang minh chính đại tan việc sớm, thiếu chút nữa thì đem mắt kính của mình rớt xuống, phản ứng có điều kiện nhìn về phía cửa sổ sau lưng, ánh mặt trời sáng lạn, không có dấu hiệu phong vân biến sắc (dấu hiệu trời sắp có bão), lại nhìn nhìn cái trán của tổng tài, rất bình thường cũng không có dấu hiệu ấn đường biến thành màu đen (bực bội), vì vậy… đây là kỳ tích trong truyền thuyết?
“Không cần nhìn nữa.” Trác Khê đưa tay đặt lên vai của hắn: “Tiểu Trầm à, tổng tài nhà các ngươi kỳ thật cùng Kiều nhị thiếu gia quan hệ rất tốt a, những lời đồn kia về nhị thiếu gia, tổng tài nhà các ngươi mặc kệ sao?”
Trầm Tuấn thản nhiên gạt ra móng vuốt đang đặt trên vai mình: “Trác thiếu gia, ‘lời đồn đại dừng lại tại trí giả’ (ý nói người có trí thức sẽ không tin lời đồn đại), chẳng lẽ ngài lại tin tưởng đống tin vịt kia?” Nói xong, còn mỉm cười với Trác Khê: “Thực xin lỗi, tôi còn có công việc phải xử lý.” Sếp trốn việc về sớm, người làm thư kí như hắn chỉ có tăng ca.
Trác Khê nhíu mày, ‘lời đồn đại dừng lại tại trí giả’, người này có ý tứ gì?
Hừ, lão tử hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không có tin lời đồn đại nào. Trác đại thiếu gia vẫy vẫy tóc, chịu đựng cảm giác đau trên bụng, ưu nhã đi ra khỏi tòa nhà của Kiều thị.
Trầm Tuấn từ bên cửa sổ thò đầu ra nhìn về phía Trác Khê đã đi xa, lắc đầu, ‘lời đồn đại dừng lại tại trí giả’, nhưng ngay cả thực giả của lời đồn đại đều phân không rõ thì đúng là một tiểu tử ngu ngốc a.
Kiều Sâm thấy Kiều Cảnh An ngồi vào trong xe, xoay người cài dây an toàn cho cậu: “Khuya hôm nay sau khi dùng bữa tối thì nghỉ ngơi cho tốt.”
Kiều Cảnh An nhẹ gật đầu, đợi xe đi đến đường lớn, cậu mới do dự hỏi: “Ca ca, trường học là như thế nào?”
“Chính là chỗ học tập mà thôi, còn có thể thế nào?” Kiều Sâm nhớ tới đầu óc Kiều Cảnh An hiện tại không rõ ràng lắm, đối với hoàn cảnh lạ lẫm có thể sẽ sợ, vì vậy lại mở miệng nói: “Không cần sợ hãi, cậu là thiếu gia của Kiều gia, sẽ không có người nào dám động tới cậu.”
Kiều Cảnh An khóe môi giật giật, không nói gì, không khỏi có chút băn khoăn: vậy chủ nhân trước kia của thân thể này là như thế nào mà vào bệnh viện?
“Chỉ cần cậu không ra ngoài gây chuyện.” Kiều Sâm tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, nheo mắt: “Ngày mai tôi đưa cậu tới trường học.”
Về những lời đồn đại rằng Kiều nhị thiếu gia không được gia chủ đương thời chào đón linh tinh gì đó, khiến cho anh hiểu tự mình phải đi giải quyết, chỉ là không biết tiểu tử này có thể an phận bao lâu.
“A.” Kiều Cảnh An gục đầu xuống, nghĩ tới những lời mà hộ sĩ cô nương đã từng nói lúc còn trong bệnh viện, trong nội tâm thoáng hiểu được ý tứ trong đó. Cậu nhìn sang nam nhân trầm mặc bên cạnh, có lẽ người nam nhân này cũng không phải lạnh lùng vô tình như lời của hộ sĩ cô nương?
Có lẽ huynh đệ bọn họ lúc trước thật là có mâu thuẫn gì đó, dù sao hai người không phải cùng một mẹ sinh ra, mâu thuẫn giữa hai huynh đệ cùng cha khác mẹ cũng có thể là có.
Trong xe bắt đầu khôi phục trầm mặc, một lúc lâu sau, Kiều Cảnh An đột nhiên mở miệng: “Ca ca, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Kiều Sâm ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt thiếu niên tràn đầy mê mang, tay cầm lái ghì chặt: “Cậu 15 tháng sau thì tròn hai mươi.” Nói xong, anh tựa hồ nhìn thấy thiếu niên có chút bất mãn cúi đầu.
Kiều Cảnh An nội tâm cảm thấy thập phần bi ai, thanh danh gia thế bên ngoài cùng tư chất của người này so với chính mình kém còn chưa tính, ngay cả niên kỷ (tuổi) so với chính mình còn già hơn hai tuổi. Kiều công tử trong nội tâm càng cảm thấy thực không công bằng, cậu phát giác chính mình tựa hồ phải chịu một thiệt thòi rất lớn.
Hai huynh đệ sau khi về đến nhà, Kiều Cảnh An đã bị Kiều Sâm dùng danh nghĩa giúp mình làm quen với tri thức cần học nên đưa cậu tới ‘thư phòng’, cho cậu thấy rõ quyển sách trên tay, dĩ nhiên là [ văn học Hán ngữ cận đại ].
Kiều Sâm thấy Kiều Cảnh An mở sách ra, sắc mặt dễ coi không ít, càng nhìn càng cảm thấy, Kiều Cảnh An hiện tại mang một bộ dáng bé ngoan trông vô cùng thuận mắt, anh vuốt cằm, nghĩ: sớm như vậy có phải hay hơn không? Chắc về mặt nào đó còn phải cám ơn người đã đánh nó nhập viện.
Lúc quản gia đem cà phê đến thư phòng thì ánh mắt vài lần liếc tới Kiều nhị thiếu gia đang ngồi ngoan ngoãn đọc sách. Dù sao bộ dáng Kiều nhị thiếu gia yên tĩnh cầm quyển sách cũng khó có thể chứng kiến như ngày nhật thực toàn phần vậy, vì thế đồng chí quản gia cố gắng tận lực thưởng thức. Trải qua nhiều lần dò xét, có thể khẳng định nhị thiếu gia mất trí nhớ là sự thật. Nếu nhị thiếu gia không mất trí nhớ, thì làm sao có thể cầm lấy một quyển sách mà đọc? Vì như vậy đối với chân chính nhị thiếu gia mà nói, tuyệt đối là sự tra tấn tinh thần thống khổ nhất trên thế giới.
Kiều Cảnh An thì lại không có tinh lực đi quan tâm con mắt của người khác, cậu xem quyển sách trên tay, tuy đa số là dùng từ bạch thoại (nói thẳng ra, kiểu như nói chuyện không dùng kính ngữ câu nệ như thời xưa), nhưng văn vẻ miêu tả rất sinh động, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều câu văn miêu tả cuộc sống bình thường của dân chúng, so với cái gọi là tài tử giai nhân hay những câu chuyện đáng chán về thư sinh nghèo cùng tiểu thư quý tộc trước kia thì thoạt nhìn thú vị hơn nhiều. Tài tử giai nhân thì còn phổ biến một chút, nhưng thư sinh ngờ nghệch cùng tiểu thư quý tộc cơ hồ là không có khả năng. Dù sao tiểu thư nhà nào lại sẽ cùng một nam nhân lạ lẫm bỏ trốn. Hiện tại những câu chuyện này lại gần gũi không ít, ít nhất làm cho người ta có cảm giác chân thực.
Vươn tay cầm cái chén bên cạnh uống một ngụm, lập tức hình tượng ưu nhã của Kiều công tử tụt về con số không, khuôn mặt nhăn nhó nhìn màu sắc khó coi trong chén, hơn nửa ngày mới nhịn xuống vị đắng trong miệng: “Ca ca, em không có sinh bệnh.”
Kiều Sâm khóe miệng kéo ra (cười).
Quản gia yên lặng quay đầu: nhị thiếu gia, ngài mất trí nhớ rồi thậm chí ngay cả cà phê cũng không nhận ra sao? Nhìn nhị thiếu gia vậy mà cũng có một bộ dáng nhăn nhó đáng thương, ánh mắt ướn ướt. Trong khoảnh khắc này, Kiều nhị thiếu gia đã chiếm được sự thương cảm ở sâu trong nội tâm của quản gia đại thúc.
Ăn xong cơm tối, Kiều Sâm mới tiếp nhận chức vụ là làm một người ca ca thật tốt, rất có trách nhiệm hỏi cách nhìn của Kiều Cảnh An đối với những quyển sách kia.
“Sách rất hay, rất sinh động.” Kiều Cảnh An uống một ngụm trà, đôi mắt cười thành một đường cong thật đẹp, quả nhiên vẫn là trà dễ uống hơn: “Nhưng mà… ca ca, tại sao anh lại đưa cho em tạp ký (sách ghi lại những câu truyện) mà không đưa cho em công khóa phải học?” (Chắc Tiểu An nghĩ mình phải học mấy thứ giống Tam thư ngũ kinh gì đó cơ)
Kiều Sâm đỡ trán: “Kiều Cảnh An, đó chính là sách giáo khoa của cậu.”
Kiều Cảnh An tay bưng chén trà run run: “A.” Khó trách hiện tại người ta hay nói trắng ra như vậy, hóa ra là do vấn đề giáo dục.
Trở lại phòng, Kiều Cảnh An chứng kiến trên giường mình có thêm một chú heo đội mũ bằng bông, đôi mắt lập tức biến thành loan nguyệt (cười híp mắt ^^), đem con thú bông ôm vào trong ngực, đúng rồi, tên của con búp bê này hình như gọi là… McDull?!
Chọc chọc vào cái bụng bự của McDull, Kiều Cảnh An khẽ nhíu mày: “Vị huynh trưởng đại nhân này, cũng không tệ lắm a.” (▰˘v˘▰)