“Ca ca, chiều qua anh nói khuya hôm nay có một bữa tiệc, không đi cũng được sao?” Kiều Cảnh An ngồi trong xe, đột nhiên nhớ tới chuyện này, có chút nghi hoặc hỏi: “Anh đã quên sao?”
Kiều Sâm cười cười: “Cũng không phải bữa tiệc không thể không đi, em không cần quan tâm.”
“A.” Đem cằm đặt tại đầu vai Kiều Sâm, nghi hoặc trong mắt Kiều Cảnh An càng sâu sắc, rõ ràng ngày hôm qua vẫn có vẻ là một buổi tiệc rất quan trọng, tại sao giờ lại không cần đi nữa, cậu không tin nguyên nhân là vì bạn bè của Kiều Sâm.
Thương trường và quan trường đều hắc ám giống nhau, nếu song phương có mâu thuẫn về lợi ích, đương nhiên sẽ không thể đi chung đường, Kiều Sâm nếu không muốn nhắc tới chuyện này, vậy cậu cũng không muốn nói nhiều, dù sao đây cũng là chuyện thuộc về quyết định của Kiều Sâm, trong lòng cậu để ý tới người này, đương nhiên cũng không muốn nói lời nào làm anh ấy mất hứng.
“Không phải.” Kiều Cảnh An ngồi thẳng người, đập đầu vào mui xe, ôm trán nằm sấp trở lại đầu vai Kiều Sâm: “Em chỉ là có chút đau đầu.”
Duỗi tay ra nhẹ nhàng xoa chỗ Kiều Cảnh An vừa bị đụng, Kiều Sâm bất đắc dĩ khẩn trương nói: “Đụng có đau không?” Đau lòng đem người ôm vào trong ngực: “Nếu em đau đầu thì chúng ta về nhà luôn.”
“Không sao, đợi lát nữa chắc sẽ không đau nữa.” Kiều Cảnh An thuận thế tìm một vị trí thoải mái tựa ở trong ngực Kiều Sâm, nhắm mắt nói: “Đến thì gọi em nhé.”
Tài xế liếc mắt nhìn ra bên ngoài, tốc độ này đã chậm lắm rồi, nếu còn chậm nữa chắc cảnh sát giao thông sẽ đến dán hóa đơn phạt mất. Hắn nghiêng đầu nhìn một chiếc xe máy hiệu Chery, lao xẹt qua bên cạnh mình, trong lòng có loại cảm giác phức tạp không nói nên lời, lái một chiếc xe danh tiếng lại đi loại tốc độ này, hắn thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đánh cờ đúng là một việc rất phí tinh lực a, Kiều Sâm nhìn Kiều Cảnh An, mặc dù trên TV online Tiểu An thoạt nhìn rất nhàn nhã, nhưng có lẽ trong lòng thằng bé, vẫn có áp lực rất lớn. Nghĩ như vậy, Kiều Sâm nhíu mày, Đại học B không có người sao, vì cái gì ngay cả những chuyện này cũng muốn Tiểu An ra mặt? Người đang đắm chìm trong tình yêu, nhất là trong tình cảnh thầm thương trộm nhớ, việc duy nhất dám làm chỉ có thể là giận chó đánh mèo, Kiều Đại thiếu gia dường như đã quên mất, đêm hôm trước Kiều Nhị thiếu gia vừa bị anh ‘thân mật tiếp xúc’ qua, một lần ‘thân mật tiếp xúc’ như vậy, luôn làm cho người ta hao phí tinh lực.
“Các cậu xem, Kiều thị cách cái khách sạn này có xa lắm đâu, con rùa đen cũng bò đến đây được a.” Trác Khê uống một ly trà, hữu khí vô lực nói: “Tôi hôm nay còn chưa ăn cơm trưa.”
“Người luôn không có thời gian làm việc và nghỉ ngơi, có quyền dao động giờ hẹn một chút, hơn nữa Kiều Sâm là đang từ Đại học B của Kiều tiểu đệ đệ chạy tới.” Quan Kì liếc mắt nhìn cánh cửa khép hờ, lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi điện lại xem.”
Vệ Kì nhíu mày, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Đừng nóng vội, thời gian không phải còn sớm sao?” Nói xong, nhàn nhã uống một ngụm trà.
Cố Tuần đem một đĩa điểm tâm đẩy tới trước mặt Trác Khê: “Ăn trước cái này đi.”
Trác Khê chán ghét liếc mắt nhìn điểm tâm miễn phí mà khách sạn cung cấp: “Không cần.”
“Vậy cậu sẽ bị đói a.” Cố Tuần càng đẩy cái đĩa về phía Trác Khê, nói: “Dù sao Kiều Sâm cũng sắp đến rồi.” Khoảng cách từ Đại học B đến khách sạn này, cho dù tính bằng tốc độ bình thường, hiện tại hẳn là…
“Thật có lỗi, để các cậu đợi lâu.” Kiều Sâm lúc này đẩy cửa đi vào, phía sau anh còn dẫn theo một thiếu niên đang dụi mắt ngáp ngủ.
“A, cuối cùng đã tới.” Trác Khê thấy Kiều Sâm, lập tức cầm menu lên: “Gọi món ăn, gọi món ăn.”
Kiều Cảnh An cười cười với bốn người: “Quan tỷ, Vệ ca, Cố ca, a, còn có ca ca cào sô pha, thật xin lỗi, để các anh chị đợi lâu.”
“Không sao, không sao, chị cái gì cũng thiếu, chỉ có thời gian là không thiếu.” Quan Kì thấy bộ dáng mỉm cười của Kiều Cảnh An, lập tức kéo Kiều Cảnh An đến ngồi xuống bên cạnh mình, cầm thực đơn đưa cho cậu: “Lại đây, nhìn xem muốn ăn cái gì.”
Kiều Sâm đi theo ngồi xuống bên cạnh Kiều Cảnh An: “Hôm nay để tôi trả, vừa rồi trên đường trì hoãn chút thời gian, mời bữa cơm để bồi tội.”
“Nếu khuya hôm nay hát karaoke cũng là cậu mời, vậy càng tốt.” Trác Khê xem vài món ăn, ấn chiếc chuông treo trên tường, rất nhanh thì có nhân viên phục vụ đi đến.
Kiều Cảnh An ngoan ngoãn gọi mấy món ăn mình và Kiều Sâm đều thích, nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Sâm: “Ca ca, anh còn muốn ăn gì nữa không?”
Kiều Sâm cũng không thèm nhìn menu, mỉm cười nói: “Em chọn là được rồi.”
Quan Kì kéo ra khóe miệng, cùng Kiều Sâm làm bằng hữu nhiều năm, thật sự không ngờ Kiều Sâm lại là loại nam nhân ôn nhu, vậy nam nhân đạm mạc trước kia là ai? Đây thật sự là một thế giới thần kỳ và hư ảo.
Thức ăn được mang lên với tốc độ rất nhanh, Kiều Cảnh An nhìn đồ ăn trên bàn hình thức đều rất đẹp mắt, tinh xảo đến cực điểm, chỉ là lượng thức ăn trong đĩa lại cực ít, bên trong dùng hoa quả cắt tỉa thành các loại hoa và hình dáng động vật, có thể ăn vào bụng rất ít. Cậu có chút hiểu Trác Khê tại sao một người lại muốn gọi nhiều thứ như vậy, gọi quá ít chỉ sợ căn bản là không đủ ăn.
Vệ Kì thấy Kiều Cảnh An đang dùng ánh mắt soi mói nhìn từng đĩa thức ăn, không khỏi cảm thấy hứng thú, hỏi: “Tiểu An, đang nhìn gì vậy?”
Kiều Cảnh An ngẩng đầu đón tầm mắt của hắn, nói: “Thức ăn trong cái đĩa này trang trí thật đẹp.”
Quan Kì nghe nói như thế, để đũa xuống cười lên tiếng: “Chị cứ băn khoăn sao em không động đũa, hóa ra là đang nhìn cái này, những thứ đó có cái gì hay?”
Kiều Cảnh An nhớ tới kiếp trước ở quý phủ của mình cũng có một đầu bếp có kỹ thuật cắt tỉa rất giỏi, đáng tiếc bởi vì tư thông với nha hoàn trong nhà mà bị đuổi ra khỏi phủ, những đầu bếp sau này dù thế nào cũng không làm ra được loại hương vị mà hắn từng làm, điều này làm cho cậu có ấn tượng khắc sâu về người đầu bếp kia.
Hình như hồi cậu còn nhỏ, lúc đầu bếp đó vừa mới vào phủ, còn dùng cà rốt khắc cho cậu một đóa hoa mẫu đơn đẹp mắt. Đáng tiếc chính là, trong Đoàn phủ, không chấp nhận loại chuyện tư thông này.
“Nếm thử cái này đi, em chắc là sẽ thích.” Kiều Sâm dùng đũa gắp đồ ăn đặt vào trong bát của Kiều Cảnh An, sờ sờ đầu cậu: “Lúc ăn cơm đừng ngẩn người.”
Kiều Cảnh An ngẩng đầu nhìn Kiều Sâm, sau một lát mới cười cười, vùi đầu ăn gì đó trong bát.
Quan Kì thần sắc có chút phức tạp nhìn hai huynh đệ, không biết có phải là lỗi giác của cô hay không, mà cô lại cảm thấy Kiều Sâm đối với Kiều Cảnh An tốt đến mức có chút thái quá. Trong loại gia đình như bọn họ, tình cảm huynh đệ tốt vốn là một chuyện hiếm thấy, chứ không nói tới là tốt đến cái dạng này, cho dù trong gia đình không có chuyện tranh đoạt lợi ích, giữa huynh đệ cũng sẽ không thể được như vậy.
Thời gian trước Kiều Sâm cùng những trưởng bối của Kiều gia tranh chấp, mấy người bọn họ cũng đã chuẩn bị giúp anh, thật không ngờ Kiều Cảnh An lại đem cổ phần công ty chuyển nhượng cho Kiều Sâm, không phải nhờ Kiều Sâm quản lý, mà là chuyển nhượng.
20% cổ phần công ty của Kiều thị đại biểu cho cái gì, cô không tin Kiều Cảnh An không rõ, cho dù là cậu ta mất trí nhớ, cũng không thể không biết, 20% cổ phần chính là một phần năm tài sản Kiều thị.
…
Cho dù là quán karaoke cao cấp tới đâu, cũng có âm thanh quỷ khóc sói tru truyền ra mỗi khi đóng mở cửa, ngẫu nhiên còn có thể thấy cả trai lẫn gái ôm ấp nhau ra ra vào vào, Kiều Cảnh An lần đầu tiên biết đến cái gì gọi là hộp đêm, ngọn đèn trên hành lang cũng không sáng hẳn, mà là mang theo một tia đỏ sậm mập mờ, nghiêng đầu nhìn Kiều Sâm, vươn tay kéo lại tay anh.
Cậu không thích nơi la hét quá mức ầm ĩ, quá loạn cũng quá ồn.
Kiều Sâm cảm giác được lòng bàn tay ấm áp, siết chặt tay Kiều Cảnh An.
Đoàn người vào phòng, sau khi đóng cửa cuối cùng cũng thoát khỏi các loại la hét bên ngoài, trong phòng còn có hai nhân viên đang bày mấy ly rượu.
Trong đó một người vừa ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Cảnh An, vội vàng cười nói: “Nhị thiếu gia, đã lâu không thấy cậu tới chơi, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian rỗi a.”
Kiều Cảnh An liếc mắt nhìn người nhân viên này, bộ dáng rất thanh tú, có chút hơi gầy, biểu lộ mang theo nịnh nọt rõ ràng, trên mặt cậu lộ ra nụ cười: “Ừm, dạo này bận một số việc.”
Người nhân viên liếc nhìn mấy người bên cạnh cậu, biết rõ những người này sợ cũng không đơn giản, cũng không dám nhiều lời, chỉ nói: “Rượu đỏ các vị gọi đã mang tới đây, các vị có cần khui sẵn không?”
“Không cần.” Kiều Sâm ngữ khí đạm mạc nói: “Các người đi ra ngoài đi.”
Nhân viên thấy Kiều Sâm sắc mặt lạnh lùng, cũng biết vị khách này có lẽ đang mất hứng, nói câu “Chúc các vị vui vẻ” liền đi ra ngoài.
“A Lâu, vừa rồi người đứng bên cạnh Kiều Nhị thiếu gia thật giống như là Kiều thị tổng tài, tôi đã từng nhìn thấy trên tạp chí EA mà bạn gái mua.” Sau khi ra ngoài, một nhân viên khác mở miệng nói: “Thật không biết Kiều Nhị thiếu gia khi nào thì cùng anh trai cậu ta quan hệ tốt như vậy.” Trước kia Nhị thiếu gia này chính là nghe thấy ai nhắc đến Kiều Sâm đều muốn nổi giận.
“Những kẻ có tiền như bọn họ làm cái gì chúng ta làm sao biết được.” Cậu nhân viên nhún vai: “Còn không bằng cố gắng bán được mấy chai rượu, kiếm hoa hồng còn có ý nghĩa hơn.”
…
Cái gọi là ‘ma âm xuyên màng nhĩ’ (âm thanh kinh khủng xuyên qua lỗ tai) đại khái chính là nghe Trác Khê hát, Kiều Cảnh An từ nhỏ đã được dạy là không nên lộ ra mặt không tốt của mình trước mặt bằng hữu, cậu sau khi nhìn Vệ Kì cùng Cố Tuần đem Trác Khê đá sang một bên, mới nhẹ nhõm thở ra.
“Tiểu An, em hát bài gì, chị chọn giúp em.” Quan Kì đưa míc cho Kiều Cảnh An, chính mình đi giúp Kiều Cảnh An chọn bài hát.
Kiều Cảnh An có chút do dự nhìn về phía Kiều Sâm.
Kiều Sâm sờ sờ đầu cậu: “Thích gì cứ hát.”
Vì vậy, hai phút sau, mấy người liền thấy Kiều Cảnh An trong miệng thốt ra tên mấy con cừu, giọng hát rất chuẩn, nhưng lại làm mấy người bọn họ nghẹn đỏ mặt.
“Phì… thật sự là quá đáng yêu.” Đang lúc Kiều Cảnh An hát đến “Em muốn mình là một con cừu” thì Quan Kì rốt cục nhịn không nổi nữa, cười lăn lộn trên ghế sa lon.
Nghe được tiếng cười, Kiều Cảnh An nghi hoặc buông mic, cậu hát dở đến vậy sao? Vô ý cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm, vị ngọt làm cậu không tự giác đem cả ly uống hết.
“Tiểu An, đừng uống quá nhanh, loại rượu đỏ này tác dụng chậm…” Kiều Sâm nhìn ly rượu trống trơn trong tay Kiều Cảnh An, trầm mặc.
………………………………………………