CHƯƠNG 3: HUYNH HỮU ĐỆ CUNG
Lúc cùng Trầm Tuấn nói chuyện, Kiều Cảnh An mới biết rằng thì ra Trầm Tuấn cũng không phải hạ nhân của huynh trưởng, mà là trợ lý gì đó. Đương nhiên lúc cậu đưa ra cái từ ‘hạ nhân’ này, sắc mặt của đối phương rất vi diệu , cứ như đang nhìn một người tinh thần không bình thường vậy .
Kiều Cảnh An tuy đối với cái ánh mắt này rất không mong đợi, nhưng nghĩ đến chắc có thể là trong lời nói của mình đã vô tình mạo phạm tới đối phương, cho nên mặc dù có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn hòa. Ai bảo cậu là một vị công tử hòa nhã chu đáo chứ.
Trầm Tuấn suy luận ra một việc: vị Kiều nhị thiếu gia này có lẽ vì hiện đang là sinh viên khoa lịch sử, cho nên đầu óc cậu ta mới bị tiêm nhiễm, rồi đem chính mặt mình thay vào? Bằng không vẻ nho nhã cùng thế giới quan kinh hãi thế nhân của cái ‘tác phẩm nghệ thuật xuất sắc’ (chỉ Tiểu An =.,=) kia là từ đâu mà tới?
“Nghe nói huynh trưởng là nhà đầu tư… đất, ngày thường đều phải thường xuyên ra ngoài?” Kiều Cảnh An có chút ngượng ngùng hỏi: “Vậy tôi ngày thường thì làm cái gì?”
Trầm Tuấn vội ho một tiếng, có thể nói một người vẫn hay giỏi biện giải như hắn giờ phút này cũng không biết phải nói gì. Hắn có thể nói rằng: tổng tài mỗi ngày đều phải tân tân khổ khổ quản lý công ty, mà nhị thiếu gia cậu chính là đi vui chơi tán gái, không sinh tiền không sinh tài (không kiếm ra được đồng nào), chỉ biết sinh phiền toái hay sao?
“Cậu bình thường chẳng làm gì cả, chỉ phải đi học thôi.” Kiều Sâm mang vẻ mặt bình tĩnh đi đến, đem áo khoác trên người đưa cho vú Trương đang đứng hóa đá ở một bên, nới lỏng chiếc nơ trên cổ, ngồi xuống ghế sa lon: “Vú Trương, cho tôi một cốc nước trắng.”
“Huynh trưởng…” Kiều Cảnh An nhìn thấy Kiều Sâm, đứng lên cung kính hành lễ: “Mấy ngày trước gặp được huynh trưởng đại nhân lại thất lễ, vi đệ (ý chỉ chính mình) trong nội tâm rất là bất an, vạn mong thứ lỗi.”
Kiều Sâm khóe miệng có chút run rẩy, nhìn người nói chuyện mang vẻ nho nhã trước mắt, lại cứng ngắc nhìn về phía Trầm Tuấn còn đang mang thần sắc chết lặng: “Thế này mà bác sĩ dám nói là khỏi hẳn?”
Trầm Tuấn vội ho một tiếng, dịch sang bên cạnh, cách Kiều Sâm xa một chút: “Là như như thế này, phía bệnh viện nói nhị thiếu gia thân thể đã không còn vấn đề gì, nằm viện hay về nhà cũng không khác nhau là mấy.”
Ý là nói: thần kinh bị hỏng hóc, bác sĩ cũng bó tay?
“Vậy đem nó tới bệnh viện số 15 đi.” Kiều Sâm cau mày nhìn người đứng trước mặt mình, xoa xoa cái trán: “Tôi nói, Kiều Cảnh An, cậu nói chuyện nghiêm túc một chút cho tôi có được không?”
“Bệnh viện số 15?” Trầm Tuấn ánh mắt thương cảm nhìn Kiều Cảnh An: “Tổng tài, nhị thiếu gia kỳ thật ngoại trừ cung cách nói chuyện có hơi… văn nhã một chút, những chỗ khác vẫn là rất bình thường.” Cho nên, chuyện đưa đến bệnh viện tâm thần hay là không cần phải làm thì tốt hơn.
Nói chuyện nghiêm túc? Kiều Cảnh An tâm có chút sinh nghi, phương thức cậu nói chuyện không đúng sao? Cậu thấy Kiều Sâm tựa hồ rất không thích cách cậu nói chuyện, thần sắc hơi đổi, thuận thế lần nữa ngồi xuống ghế sa lon, bất quá lúc này cậu không dám chủ động mở miệng nói chuyện nữa.
Kiều Sâm cảm thấy người ngồi đối diện trước mặt mình rất không thích hợp, nói chuyện không đúng, thái độ không đúng, màu tóc cũng không đúng. Anh đã từng thấy qua đủ loại màu sắc trên đầu của tiểu tử kia, nhưng tóc hiện tại lại là màu đen, còn có tư thế ngồi hiện tại của người này khiến cho người ta nói như thế nào cũng có một loại cảm giác rất ưu nhã, thật sự làm anh không thể liên tưởng đến bộ dáng cho dù ngồi cũng giống như không có xương cốt trước kia.
“Cậu định ở lại nhà của tôi?” Kiều Sâm dựa vào sô pha, lười biếng mở miệng, thái độ đối với Kiều Cảnh An tuyệt đối không thể tính là hữu hảo.
Kiều Cảnh An khóe miệng giật giật, không nói gì, chỉ là chậm rãi nhẹ gật đầu.
Kiều Sâm ánh mắt khẽ biến, ngay cả gật đầu cũng làm cho người ta có một loại cảm giác ưu nhã. Đệ đệ này của anh sau khi mất trí nhớ, khiến cho anh đời này cuối cùng có thể sử dụng đến câu thành ngữ “Rửa mắt mà nhìn” (không tin vào mắt mình).
“Đã muốn ở trong nhà của tôi, như vậy cậu đừng có tha mấy thứ loạn thất bát tao (linh tinh) gì đó trong nhà cậu đến đây, quần áo cũng phải ăn mặc nghiêm chỉnh vào cho tôi, đừng khiến người khác hiểu lầm đệ đệ của Kiều Sâm là người ngoài hành tinh, ngày mai tôi sẽ sai người cùng cậu đi mua quần áo, hôm sau thì cậu phải ngoan ngoãn tới trường đi học cho tôi, cũng không cần mang thêm phiền toái về, nếu như làm không được, thì sớm một chút cút về nhà mình đi.” Kiều Sâm mặc dù đối với đệ đệ này có chút “Rửa mắt mà nhìn”, nhưng vẫn không quên được “Tội ác chồng chất” trước kia mà thằng nhóc này gây ra, có thể miễn cưỡng chịu được cho Kiều Cảnh An ở lại đã là sự khảo nghiệm đối với tính nhẫn nại của anh.
Kiều Cảnh An mặc dù là người cao ngạo, nhưng cậu lại không phải là một tên ngốc. Tình huống hiện tại của cậu căn bản không thích hợp với cuộc sống đơn độc một mình. Cậu còn chưa quen biết được nhiều người ở đây. Người trước mắt tuy cùng cậu cảm tình không tốt, nhưng dù sao cũng là thân nhân, ít nhất sẽ không làm chuyện thương tổn đến cậu. Cho nên hiện tại ở cùng người nam nhân này mới là kế sách tốt nhất.
Đối với điều kiện của Kiều Sâm, cậu không có cự tuyệt. Mái tóc vàng chói kia đã làm cho Kiều Cảnh An rất bất mãn, nên cậu không cần nghĩ cũng biết, về phương diện quần áo, con mắt thẩm mĩ của nguyên chủ cái thân thể này chắc cũng có sự khác biệt vô cùng lớn với mình.
Thời gian còn ở trong bệnh viện, cậu lật xem không ít sách báo nói về ăn, mặc, ở, đi lại,… ban đầu tuy còn kinh ngạc vì ở đây những khía cạnh bình thường cũng được khai mở, nhưng nếu suy nghĩ tinh tế một chút, sẽ thấy được ý thức quan tâm đến đời sống con người ở nơi này so với thế giới trước kia của mình thực tốt hơn nhiều lắm. Gần đây cậu cũng hay phải quan tâm tới trang phục nên tự nhiên xem không ít tạp chí trang phục, hiểu được rất nhiều như cái gì gọi là mới, cái gì gọi là nhãn hiệu…
Thấy Kiều Sâm đã trở về, Trầm Tuấn cũng rời đi. Dù sao cũng là chuyện riêng của huynh đệ nhà người ta, người ngoài như hắn đứng ở đây làm gì.
Kiều Sâm sau khi tuôn một tràng, thấy Kiều Cảnh An cũng không có bao nhiêu phản ứng, thì đã không còn hứng mà nói tiếp, đứng lên bảo: “Đứng dậy, tôi đưa cậu tới phòng tắm, tắm rửa thay quần áo rồi đi xuống dùng cơm.”
Kiều Cảnh An cũng đứng lên, mỉm cười: “Đa tạ.”
Bị một nụ một cười ưu nhã như vậy làm chói sáng đến hoa cả mắt, Kiều Sâm có chút say nắng, cũng không nói thêm gì nhiều, nện bước ra hành lang.
Kiều Cảnh An rất yên lặng theo sau lưng Kiều Sâm, tuy cậu cảm thấy rất hứng thú đối với mấy cái tượng điêu khắc gỗ dọc hành lang, còn có đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu, nhưng là một vị công tử kiêu ngạo, cậu không hề làm ra một chút cử động thất lễ nào.
Mang Kiều Cảnh An đến gian phòng, đem y phục của mình đưa cho Kiều Cảnh An, đang chuẩn bị rời đi, lại bị đối phương gọi lại.
“Huynh trưởng…”
Nghe cái xưng hô cá biệt vặn vẹo như thế, Kiều Sâm cau mày, nhìn thiếu niên đang đứng ở cửa phòng tắm cười đến ưu nhã kia, thở dài: “Từ nay về sau gọi tôi là đại ca hoặc là ca ca đều được, cậu còn có vấn đề gì không?”
“Ở đây không có nước, tắm rửa như thế nào?” Kiều Cảnh An nghi hoặc nhìn đối phương mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, đoán được chính mình tựa hồ lại hỏi cái vấn đề gì không tốt, nụ cười trên mặt phai nhạt đi chút ít, nhưng vẫn duy trì vẻ ưu nhã.
Kiều Sâm nhìn thấy thiếu niên kiêu ngạo ương ngạnh gần đây toàn lộ ra loại vẻ mặt này, tâm tình vốn không kiên nhẫn cũng trở nên bình thản, chỉ là trong nội tâm nghi hoặc: chẳng lẽ trong bệnh viện, nước tắm đều là do hộ sĩ chuẩn bị cho nó?
Đi vào phòng tắm, nói cho cậu cách chỉnh nước ấm, còn có các vật dụng phòng tắm dùng như thế nào, màu gì là nước ấm, màu gì là nước lạnh,… giảng giải hết nửa ngày mới nghiêng đầu hỏi thiếu niên vẫn đang im lặng bên cạnh mình: “Hiểu chưa?”
Trong mắt thiếu niên phiếm lên chút vui vẻ: “Em hiểu rồi, cám ơn anh, ca ca.”
Bởi vì trong phòng tắm, hai người đều đang cúi xuống cạnh nhau cho nên… khoảng cách là rất gần. Kiều Sâm nghiêng đầu, dễ dàng đem ý cười long lanh trong mắt thiếu niên thu hết vào trong tâm trí, ngay cả thật nhỏ lông tơ trên gương mặt trắng nõn của cậu cũng thấy được rất rõ ràng… Đột nhiên thân cận làm anh có chút không được tự nhiên, đứng thẳng người lên rồi nói: “Tắm rửa xong thì xuống sớm một chút.”
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Kiều Sâm mặt không biểu tình đứng trên lối đi, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi đến bên cạnh anh, do dự nói: “Đại thiếu gia, cậu hiện tại đem nhị thiếu gia lưu lại, nếu như cậu ấy mất trí nhớ chỉ là muốn diễn trò…”
Kiều Sâm quay đầu mắt nhìn cửa phòng đang đóng, khinh thường mở miệng: “Thủ đoạn mất trí nhớ như vậy, là thứ mà loại đầu óc như Kiều Cảnh An có thể nghĩ ra được sao?”
Quản gia co co lại khóe miệng, đại thiếu gia, tuy nhị thiếu gia đầu óc là không có thông minh như vậy, nhưng có thể một bộ phim nào đó, hay một bộ tiểu thuyết nào đó đã truyền ý tưởng cho cậu ấy… Được rồi, ông biết rõ nhị thiếu gia chỉ xem phim xxx không có nội dung, đọc tiểu thuyết… Ok, Nhị thiếu gia càng sẽ không đọc tiểu thuyết. Nghĩ tới nghĩ lui, đích xác là thực không có khả năng. Nói gì thì nói, hành động của nhị thiếu gia cũng không thể tự nhiên như vậy, quả nhiên là mình quá xem trọng nhị thiếu gia rồi sao?
“Thúc sai người giám sát nó kĩ một chút.” Kiều Sâm híp mắt ( =.=): “Chỉ cần nó không gây đi chuyện, thì không cần xen vào.”
Kiều Cảnh An tắm rửa xong, mặc quần áo của Kiều Sâm đến phòng ăn thì tóc vẫn còn nhỏ nước. Những sợi tóc ướt mềm dán lên lỗ tai trắng nõn, làm cho Kiều Sâm đang ngồi một bên xem báo nhíu nhíu mày, bảo người hầu bên cạnh cầm tới một chiếc khăn lông khô, ném cho Kiều Cảnh An: “Đem đầu tóc lau khô.”
Tiếp nhận khăn lau, Kiều Cảnh An dùng nhãn quang đánh giá bốn phía. Tuy không biết bố cục trong phòng này là theo phong cách gì, nhưng đem đến cho người ta một loại cảm giác xa hoa rực rỡ, quả nhiên là nhà địa chủ có thừa tiền.
Xem hết tin tức, Kiều Sâm khép lại tờ báo trong tay: “Tóc lau khô thì chuẩn bị ăn cơm.” Mắt nhìn người vừa buông khăn mặt, anh dừng một chút: “Sáng sớm ngày mai rời giường sớm, tôi có chút ít thời gian nhàn rỗi, đến lúc đó cùng cậu đi mua quần áo.” Anh chỉ lo Kiều Cảnh An lại mua mấy bộ trang phục của người sao Hỏa về.
Liếc mắt nhìn cái áo sơmi rộng thùng thình trên người Kiều Cảnh An có chút trùng xuống, loáng thoáng còn có thể thấy cả xương quai xanh. Tầm mắt của anh đảo qua đường nét tinh xảo ấy, lại nhìn lên gương mặt vốn không tồi của thiếu niên, hình như hôm nay tiểu tử này thoạt nhìn thuận mắt không ít.
Kiều Cảnh An chỉ là gật đầu thuận theo, trong nội tâm đối với Kiều Sâm cũng thay đổi một chút. Có lẽ người này đối với đệ đệ mình cũng không phải lạnh lùng vô tình như vậy.
Bữa tối là đồ ăn Trung Quốc truyền thống, ngoài súp cốt xương không tính là ngon ra, các món khác đều rất mỹ vị, duy có chút bất đồng với dự đoán của Kiều Cảnh An là không có thịt cá như nhà địa chủ thông thường. Chứng kiến đủ loại kiểu dáng món ăn được bày đầy bàn, Kiều Cảnh An bắt đầu cảm thấy, Kiều gia hẳn là một nhà địa chủ vô cùng tài phú, so với những địa chủ mà cậu đã gặp qua trong thành Lạc Dương thì giàu có hơn rất nhiều.
Kiều Cảnh An rất thích món nấm, cho nên lúc dùng cơm, chiếc đũa của cậu luôn duỗi về đĩa nấm xào, một bữa cơm ăn được coi như thích thú, nếu như không bị Kiều Sâm bắt phải uống hết non nửa chén súp kia thì còn vui hơn.
Vì vậy, cuộc sống ở chung đầy hứa hẹn của hai huynh đệ chính ngay tại cái bữa cơm nóng hầm hập này mà bắt đầu rồi (*≧▽≦)