Nghe được mẹ ruột nói, Lục Thanh Vinh mặt càng hắc.
Này đó chỉ biết khua môi múa mép lão thái thái nhóm, đương nhiên ước gì xem nhà bọn họ mất mặt trò hay.
Hắn chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ, tiến đến lão thái thái bên tai thấp giọng nói: “Nương, ngài nháo như vậy, nếu là truyền ra ngoài, ta có thanh danh bất hiếu thanh danh, đối với ngài có chỗ tốt gì? Ta còn như thế nào thi khoa cử? Ta còn nghĩ kiếm cho ngài một cái cáo mệnh đấy.”
Quả nhiên, lão thái thái vừa nghe lời này, không khỏi ngẩn người. Sau đó nhẹ buông tay, đã bị Lục Thanh Vinh kéo lên, ngồi lại chỗ cũ. Nhưng Lục lão thái vẫn là cảm thấy không quá thoải mái.
Kiều Diệp không có mở miệng, nàng đến làm lão thái thái tự mình nhìn rõ tiểu nhi tử bảo bối một chút. Về sau mới sẽ không lại mềm lòng. Hơn nữa về mặt khoa cử, trước mắt xác thật là Cha chồng tồi nắm giữ ưu thế lớn nhất.
Trước khi Lục Thiều còn chưa có đậu tú tài cùng cử nhân, cái ưu thế này của đối phương sẽ vẫn luôn tồn tại. Thay đổi gia môn đối với gia tộc cổ đại mà nói, quá trọng yếu. Không chỉ là đám người lão thái thái, ngay cả tộc nhân Lục gia, cũng đều đem hy vọng đặt ở trên người Cha chồng tồi.
Lão thái thái sắc mặt không tốt nói: “Được, ta không náo loạn. Nhưng tức phụ phá của này của ngươi phải đưa về nhà mẹ đẻ.” Đây là tuyệt đối không thể thỏa hiệp.
Thấy nhi tử còn phải vì hồ ly tinh nói chuyện. Bà lập tức trước mở miệng, chặn hắn nói: “Nếu không ngươi về sau cũng đừng về quê. Cứ cùng tức phụ ngươi, nhạc mẫu ngươi sống ở huyện thành đi, ta coi như chưa từng sinh ra ngươi.”
Ý tứ là, không đưa cũng được, về sau lão nương cũng không có ngươi đứa con trai này. Ngươi liền sống cùng tức phụ của ngươi đi.
Lời này vừa ra, Lục Thanh Vinh cùng Úc Uyển Chi sắc mặt đều biến đổi. Nếu thật sự như vậy, bọn họ còn không được bị người chọc cột sống mắng bất hiếu không?
Lục Thanh Vinh là thật không nghĩ tới,nương hắn hôm nay giống như là uống lộn thuốc. Một hai phải nhìn chằm chằm tức phụ hắn không bỏ. Còn đối với hắn đều giận chó đánh mèo đến mức này là trước nay chưa từng có. Tuy rằng biết là nha đầu chết tiệt kia xúi giục, nhưng hắn cũng vô pháp ngăn cản. Đừng nói hắn còn cần dựa vào quê quán cung cấp nuôi dưỡng. Chỉ nói đến hắn còn muốn thi khoa cử đi con đường làm quan điểm, cũng không thể cùng quê quán chặt đứt quan hệ. Hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra, nương hắn hôm nay là nghiêm túc.
Nương hắn tính tình thực bướng bỉnh, chuyện đã quyết định, rất khó thay đổi. Bởi vậy hắn nhìn về phía Úc Uyển Chi, cho nàng một cái ánh mắt trước nhẫn nhịn một chút. Hiện tại chỉ có làm thê tử đi theo nhạc mẫu về nhà mẹ đẻ trước mới có thể trấn an nương hắn. Chờ sau khi đuổi mẹ hắn đi, hai ngày nữa hắn sẽ đi đón người trở về.
Úc Uyển Chi là người thông minh, vừa nhìn thấy ánh mắt của trượng phu, liền hiểu suy nghĩ trong lòng hắn. Nàng ta có chút ủy khuất nhưng cũng biết chỉ có như vậy mới có thể làm cho lão thái bà đáng chết này yên tĩnh. Vì thế nàng ta chủ động mở miệng nói: “Mẹ, người đừng nóng giận, đều là lỗi của ta. Ngài muốn ta về nhà mẹ đẻ, vậy ta về nhà mẹ đẻ là được. Chờ ngài hết giận, ta lại đi thỉnh an ngài.”
Về nhà mẹ đẻ cũng chỉ là làm cho bà già chết bầm nhìn, tin tưởng trượng phu rất nhanh có thể tới đón nàng ta.
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Ta không muốn ngươi thỉnh an. Ngươi về sau liền hảo hảo ở nhà mẹ đẻ ngươi đi.”
Úc Uyển Chi cũng biết hiện tại nói cái gì đều là sai. Cúi đầu không ngừng lau nước mắt, giống như là một tiểu nương tử bị ủy khuất.
Khiến lão thái thái đối với nàng ta càng nhìn không vừa mắt, càng phiền. Bà mới phát hiện, con dâu nhỏ này thật sự là quá làm ra vẻ. Phạm vào sai lầm lớn như vậy, còn một bộ dáng ủy khuất, làm cho ai xem? Bà nhìn về phía Úc lão thái thái nói: “Lập tức mang con gái của ngươi cùng cháu ngoại của ngươi đi. Nếu Úc gia các ngươi không dạy nữ nhi, cũng đừng đưa tới tai họa cho Lục gia chúng ta.” Lại cảnh cáo: “Còn nữa, Úc gia các ngươi nếu còn dám đến vơ vét Lục gia chúng ta, ta liền đuổi tới thôn các ngươi, xốc nhà các ngươi.”
Vốn dĩ vẻ mặt bà dữ dằn, mấy người Lục đại tẩu cũng lộ vẻ hung hãn nhìn chằm chằm Úc lão thái. Điều này khiến Úc lão thái muốn mắng cũng nghẹn hơi. Chỉ sợ một lời không hợp, lại bị bà già chết tiệt này đánh. Hơn nữa chuyện tống tiền chiếm tiện nghi này, đúng là bọn họ đuối lý. Nếu như nháo đến trong thôn, thanh danh cô nương Úc gia bọn họ sẽ bị ảnh hưởng, còn gả cho nhà giàu như thế nào? Thế là chỉ có thể chịu đựng đau đớn trên người, hận trong lòng, trầm mặt mở miệng nói: “Được, ta đưa con gái của ta về nhà. Bất quá nữ nhi của ta cũng không phải cố ý đẩy ngươi, càng không có đánh ngươi. Cho nên tội danh này chúng ta không nhận. Ta chỉ là không đành lòng nhìn thấy nữ nhi của ta ở chỗ này bị ngươi đánh chửi, lúc này mới mang nàng trở về.”
Danh tiếng của nữ nhi, cũng không thể bại hoại. Về phần chuyện ngày hôm nay, bà ta chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy. Từ khi trong nhà sống khá giả, bà ta đã khi nào phải chịu ủy khuất như vậy? Sẽ tìm cơ hội trả thù, bà già Lục gia chết tiệt này cứ chờ đi.
Lục lão thái quá cười lạnh: “Ngươi tự thiếp vàng lên mặt mình đi. Công đạo tự tại lòng người, con gái của ngươi làm chuyện gì, phạm vào sai lầm gì, vì sao lại bị đuổi về nhà mẹ đẻ, mọi người đều biết. Ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.”
Úc Uyển Chi biết mẹ ruột không phải là đối thủ của bà già đáng chết này. Tiếp tục cãi nhau, ngược lại là để cho đám người hàng xóm tiếp tục chế giễu, vì vậy đứng dậy đi lên trước, đỡ lấy cánh tay mẹ nàng ta: “Nương, được rồi, chúng ta đi về trước đi.”
Thấy mẹ mình tóc tai tán loạn, bị đánh rất chật vật, mặt còn có chút sưng đỏ. Nàng ta nhịn không được đau lòng. Lão thái bà đáng chết kia cứ chờ đi
Úc lão thái hiểu nữ nhi là người lợi hại. Nói như vậy, bà ta cũng không có dây dưa nữa: “Được, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.”
Lục lão thái thái lại nói: “Thu dọn đồ vật gì? Tòa nhà này là của con dâu trước của ta, con gái của ngươi ăn mặc chi phí đều là của Lục gia chúng ta. Lúc nàng gả vào nhà chúng ta, cũng không có cái gì. Nếu đã muốn cút, vậy cũng không thể lấy đồ của Lục gia chúng ta, lại đi trợ cấp nhà mẹ đẻ. Các ngươi trực tiếp rời đi.”
Bà nói xong phân phó mấy người Lục đại tẩu: “Nhìn chằm chằm bọn họ, không cho phép bọn họ lấy một cây kim một sợi chỉ của nhà chúng ta.”
Mấy người Lục đại tẩu lập tức nói: “Nương yên tâm, có chúng ta ở đây.”
Lời của lão thái thái, chẳng những đâm trúng chỗ đau của Úc Uyển Chi, còn đâm trúng chỗ đau của Lục Thanh Vinh. Mặc dù tòa nhà này trước khi vợ mất, hắn đã dỗ đối phương chuyển sang tên hắn nhưng lại rất ghét có người nhắc tới chuyện này. Bị mẹ ruột nhắc tới, sắc mặt hắn có chút không nhịn được nhưng mà cũng không nói gì thêm. Nếu không còn không biết mẹ ruột muốn làm loạn như thế nào.
Huynh muội Lục Châu Cẩn vừa đau lòng nương và bà ngoại, vừa hoàn toàn hận lão thái Lục gia. Bọn họ không ngờ ở Chu gia bị đuổi ra ngoài một lần, hiện tại lại bị Lục gia đuổi. Lúc này cảm thấy khó chịu không thôi.
Lục Châu Cẩn càng kiên định muốn trèo lên trên, sau này dẫm chết người Lục gia.
Lục Châu Lam cũng càng vội vàng hơn, muốn gả cho một gia đình có quyền thế, sau này để người Lục gia quỳ xuống cầu xin mình.
Hai người vốn chuẩn bị thu dọn hành lý, mang đến nhà bà ngoại nhưng bây giờ bị Lục lão thái nói như vậy, bọn họ cũng không có mặt mũi đi thu dọn.
Úc Uyển Chi cũng cảm thấy rất không có mặt mũi, Trong lòng hận đám người Lục lão thái thái đến ngứa ngáy. Nàng ta vô cùng ủy khuất nhìn Lục Thanh Vinh một cái.
Quả nhiên nhận được ánh mắt đau lòng cùng trấn an của hắn. Lúc này mới cúi người với Lục lão thái: “Con dâu đi trước.”
Những phụ nhân vô tri này vô lễ, nàng ta lại muốn duy trì phong độ cùng lễ nghi nương tử tú tài nên có.
Lão thái thái nhìn bộ dáng này của nàng ta liền cảm thấy làm ra vẻ muốn ói, vì thế phun một cái: “Mau cút đi.”
Úc Uyển Chi: “……”
Thật muốn đi lên bóp chết lão thái bà nhưng vẫn cố nhịn xuống, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Sau đó nàng ta xoay người đỡ nương nàng ta, mang theo một đôi nhi nữ, dưới ánh mắt hả hê của những người hàng xóm, nàng ta hất cằm thẳng lưng đi ra cửa.
Đám cháu của nàng ta thấy thế cũng nhao nhao đuổi theo. Trong mắt trượng phu của Lục Mai mang theo vẻ khó chịu và không vui. Hắn lạnh lùng liếc Lục Mai một cái, lúc này mới xoay người rời đi. Hôm nay thật sự là quá mất mặt. Sớm biết như vậy hắn đã không đi theo tới đây ăn cơm.