Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 6: Nha đầu chết tiệt này không biết nói chuyện thì đừng nói




Lục Thiều nhìn Kiều Diệp khóc đến mức thở không ra hơi, như thương tâm tới mức sắp đổ. Dường như nếu hắn cự tuyệt, nàng sẽ tiếp tục nhảy sông. Mặc dù biết là nàng giả vờ nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái.

Hắn kiên định gật đầu: “Lệnh của cha mẹ, lời người mệnh mai mối như vậy, ta đương nhiên nguyện ý tiếp tục cưới ngươi. Chỉ cần về Lục gia, chúng ta bái đường chính là phu thê.”

Nếu nàng thành vợ của hắn, chỉ cần không phản bội, hắn sẽ che chở nàng.

Kiều Diệp nhẹ nhàng thở ra: “Ta biết ngay, Ngũ Lang ngươi không phải loại người nhẫn tâm kia.”

Dường như nàng tìm được chỗ dựa: “Cha ruột ta hận không thể để ta chết đi, ca ca đi làm lính sinh tử chưa biết, về sau chỗ dựa của ta cũng chỉ có ngươi.”

Kiều Nhị Ngưu: “……”

Cái gì gọi là cha ruột hận không thể để nàng chết? Cái gì gọi là ca ca sinh tử chưa biết? Ý tứ này vẫn là trách hắn. Cứ lặp đi lặp lại cường điệu như vậy, sợ người trong thôn không hiểu lầm hắn sao? Nha đầu chết tiệt này không biết nói chuyện thì đừng nói. Hắn đen mặt vừa định phản bác.

Lục Thiều mở miệng trước: “Yên tâm, sau này ngươi là thê tử của ta, ta dĩ nhiên sẽ để ngươi dựa vào.”

Đột nhiên trở lại thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời, mặc dù không có Kiều Diệp, hắn cũng có thể nghĩ biện pháp tự cứu thoát khỏi khốn cảnh. Nhưng đột nhiên có một người chủ động đứng ra kề vai chiến đấu, khiến mình không tứ cố vô thân nữa, loại cảm giác này hình như cũng không tệ lắm. Kiếp trước hắn cô độc một mình, sau khi báo thù xong tâm cũng trống không, lần này có người bồi ở bên người cũng tốt. Cuộc hôn nhân thì cứ tiếp tục mà thành đi.

Kiều Diệp đưa tay lau nước mắt, lộ ra nụ cười tươi tắn. Tiếp theo xoay chuyển tâm tư đề nghị: “Ta được Hà Bá đại nhân cứu, đã từng phụng dưỡng lão nhân gia ngài ấy. Nếu không chúng ta ở trước mặt hắn, bái đường thành thân đi, cũng làm cho lão nhân gia hắn cao hứng một chút.”

Hiện tại nhanh ngồi vững thân phận vợ chồng, tiếp theo nàng có thể trực tiếp cùng Kiều gia thoát ly. Nếu không chỉ sợ người Kiều gia vì Kiều Hữu Phúc, đột nhiên thay đổi chủ ý, nhất định phải mang nàng về không gả. Lệnh của Cha mẹ ở thời cổ đại này cùng “Thánh chỉ” không khác nhau lắm. Nàng chưa hoàn toàn gả ra ngoài, thì vẫn là người Kiều gia. Nàng làm việc không thích lưu lại nhân tố không xác định.

Người trong thôn vừa nghe, cảm thấy có đạo lý, đều mở miệng nói: “Đúng đúng, để Hà Bá đại nhân làm người chứng hôn của các ngươi, để lão nhân gia ông ta cũng cao hứng vui vẻ.”

Lục Thiều là người thông minh, nghe xong câu này là hiểu ý nàng, hắn gật đầu nói: “Đây là chuyện đương nhiên, tin tưởng Hà Bá đại nhân cũng vui vẻ thấy ngươi thành thân có nhà.”

Hắn cũng không muốn hành bái đối với cha ruột cùng mẹ kế chán ghét.

Sau đó học Kiều Diệp diễn nói: “Chỉ là bái đường ở đây, không biết cha ta bọn họ có ý kiến hoặc là không cao hứng hay không.”

Có người lập tức nói: “Có thể khiến Hà Bá đại nhân làm nhân chứng cho cao đường của các ngươi, cha ngươi cao hứng còn không kịp đâu, làm sao có thể có ý kiến. Đúng đấy, đổi thành nhà chúng ta nếu là có chuyện vui như vậy, tuyệt đối cao hứng. Yên tâm, đến lúc đó chúng ta đi nói việc này với cha ngươi, bảo đảm hắn sẽ không nói cái gì.

“Hắn tuyệt đối sẽ rất vui vẻ, các ngươi có thể được Hà Bá đại nhân chứng kiến và chúc phúc.”

Lục Thiều thầm nghĩ cha ruột hắn tuyệt đối buồn bực chết, sao có thể vui mừng được, nhưng với tính cách ngụy quân tử của đối phương, chán ghét đến chết cũng sẽ ngại nói với các thôn dân. Chỉ cần đối phương không vui, vậy thì hắn sẽ cao hứng.

Hắn một bộ dáng các ngươi đều nói như vậy, ta liền yên tâm, cười ôm quyền nói với mọi người: “Được, vậy cũng làm phiền các vị làm chứng, lại hỗ trợ đi nói với cha ta bọn họ.”

Người trong thôn vây xem ai nấy đều ồn ào: “Yên tâm, có chúng ta. Các ngươi mau bái kiến đi, chúng ta cũng đều dính dáng vui mừng.”

Người Kiều gia: “…” Con nha đầu chết tiệt này nhiều trò thật. Bọn họ ngược lại là muốn phản đối nhưng trong lòng lại Kính Hà thần đại nhân. Thế là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hi vọng trong nhà có người đứng ra phản đối. Nhưng ai cũng không dám, nếu không về sau bị Hà Thần đại nhân trách tội thì làm sao bây giờ?

Người của Lục gia, lúc này chỉ có Lục Mai. Nàng ta không ngờ sự việc lại đột nhiên đảo ngược phát triển đến mức này. Nàng ta ngược lại muốn đưa ra ý kiến, để đệ đệ về Lục gia bái đường lần nữa. Nhưng thứ nhất là sợ thần sông không vui, thứ hai là nàng ta là con gái đã xuất giá, không quản được loại chuyện này.

Thế là người Kiều gia và Lục Mai chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Diệp và Lục Thiều sóng vai đi tới bờ sông.

Lúc này một vị phụ nhân lớn tuổi mở miệng nói: “Các ngươi nếu là không chê, ta đến giúp các ngươi xướng lễ đi.”

Bà đối với người Kiều gia rất chướng mắt, bắt nạt một nữ oa như thế, không thể tưởng tượng nổi. Trước kia bà đã từng khuyên Kiều lão thái nhưng đối phương chẳng những không nghe, còn châm chọc bà mấy câu xen vào việc của người khác. Đương nhiên, chính bà cũng muốn hưởng chút vui mừng.

Lục Thiều quay người cảm ơn bà lão: “Đương nhiên không chê, làm phiền đại nương rồi.”

Lão phụ nhân cười nói: “Ngũ Lang các ngươi nguyện ý là được, vậy thì bắt đầu đi.”

Bà đầu tiên là nói vài câu lời may mắn, sau đó la lớn: “Nhất bái thiên địa, thiên trường địa cửu!”

Lục Thiều quay người lại, phát hiện Kiều Diệp lại muốn giở trò. Vì thế đến gần nàng, ngăn cản tầm mắt phía sau cho nàng. Hai người cùng nhau cúi đầu bái lạy ông trời.

Kiều Diệp nhân cơ hội đưa tay ra trước mặt, lại lộ ra gương nhỏ dưới ánh mặt trời

“Nhị bái hà bá đại nhân, tứ quý an khang.”

Lần này hai người cúi đầu bái lạy mặt sông, Kiều Diệp đem gương hướng mặt sông, phản xạ ánh mặt trời qua. Quả nhiên, trên mặt sông lại xuất hiện một cầu vồng nhỏ.

Các thôn dân kích động nhìn: “Hà Bá đại nhân lại hiển linh. Quả nhiên lão nhân gia ông ta rất cao hứng.”

Sau đó còn nhao nhao quỳ xuống. Lúc này vừa vặn thôn trưởng, tộc lão, tộc trưởng Lục gia, mấy người tộc lão Kiều gia, cũng đều thấy được “Thần tích” này.

Lục lão thái dẫn theo mấy người con dâu và con cháu, cũng đi theo phía sau đám người. Trước khi đến đã có người nói chuyện lúc trước, bọn họ còn có chút bán tín bán nghi. Nhưng bây giờ lại tin, dù sao mắt thấy mới là thật, cũng nhao nhao quỳ xuống theo.

Ngay cả người Kiều gia trong lòng cho dù không vui, cũng chỉ có thể quỳ xuống theo, trong lòng càng có chút giật mình. Trước đó thần sông hiển linh, còn có thể nói là trùng hợp gì đó.

Hiện tại hai người cúi đầu lại xuất hiện cầu vồng, đây nhất định là thật sự có thần sông hiển linh. Trong lòng mấy đường tỷ muội Kiều Diệp càng có cảm giác ghen ghét hâm mộ nàng. Nha đầu chết tiệt này chẳng những có thể gả cho Lục Ngũ Lang người đọc sách tuấn tú nhất cả thôn, còn được Hà Bá đại nhân che chở, khôi phục bình thường. Sao lại may mắn như vậy? Vì sao lúc trước người đi làm đồng tử phụng dưỡng cho Hà Bá đại nhân không phải là các nàng.

Kiều Diệp cảm kích cao giọng hô: “Đa tạ Hà Thần đại nhân, đại ân đại đức của ngài, Kiều Diệp sẽ nhớ cả đời.”

Thật là xấu hổ, về sau đều phải kéo tên lão nhân gia ngài. Linh bài, nàng trở về liền cung phụng.

Cầu vồng bờ sông lại lắc lư, giống như là câu trả lời, người trong thôn nhìn thấy càng ngày càng kích động. Ở đây bọn họ có thần sông hiển linh, có thể được thần sông phù hộ, đây chính là phúc khí của thôn bọn họ. Cũng không thể để cho người ta làm mất phúc khí này.

Sở dĩ Kiều Diệp lại gây chuyện như vậy, cũng là vì biết chuyện của mình, thôn dân chỉ xem náo nhiệt, không liên lụy đến lợi ích của mình, rất khó để bọn họ nhất trí giúp mình đối phó người Kiều gia.

Hiện tại trong thôn có hơn phân nửa người có uy vọng đến, tận mắt chứng kiến Hà Thần đại nhân hiển linh. Kiều Hữu Phúc đừng hòng chạy, người Kiều gia cũng đừng hòng ngăn cản.