Kiều Diệp cuối cùng cũng ăn một bữa, coi như vừa lòng. Tâm tình cả người cũng tốt hơn rất nhiều.
Sau khi cơm nước xong, đầu tiên nàng bỏ nhựa thông người Lục gia cắt ở trên núi, vào trong nồi đất nấu dầu, còn mình thì cầm một loại dược liệu và hai loại thực vật đun thành nước. Đặt hai cái chậu gỗ lớn ngâm mỡ dê vào trong. Đây là chất lỏng đặc thù dùng để khử mùi tanh cho mỡ dê, xúc tiến chất lỏng càng tinh luyện hơn.
Ngâm một đêm, ngày mai lại nấu dầu, nến làm ra không có mùi tanh của mỡ dê, cũng khiến người ta không dễ dàng đoán ra đây là làm từ mỡ dê.
Sau khi đổi theo tỷ lệ, dầu thông cũng được nấu gần xong. Nàng cầm một đoạn trúc, mang sợi bông xuyên vào bên trong, lại đổ dầu nhựa thông đã lọc vào bên trong. Tiếp theo liền để người Lục gia bắt đầu, làm nhiều một chút.
Ngoại trừ một đoạn trúc, nàng còn cầm khuôn đúc hình cánh hoa đơn giản do Lục Thiều điêu khắc, đổ dầu thông vào, lại kẹp một sợi bông nhét đến cùng, cũng chờ lạnh cứng lại.
Người của Lục gia thấy thế, cũng nhịn không được hoài nghi, như vậy liền có thể làm thành nến?
Lục lão thái thái không nhịn được hỏi: “Làm nến đơn giản như vậy sao?”
Rốt cuộc có thể thành công hay không đây!
Kiều Diệp nói: “Đương nhiên có thể thành công, chỉ là nến làm từ dầu thông, màu sắc bên ngoài không đẹp như vậy. Độ sáng cũng không có sáng như mỡ dê, còn có một mùi dầu thông. Nhưng ưu điểm chính là không cần tốn bao nhiêu phí tổn.”
Bọn họ chỉ có thể bán tín bán nghi chờ xem kết quả.
Lục Thiều rất tin tưởng Kiều Diệp: “Nến tùng du này phải bán chứ?”
Kiều Diệp nói: “Bán chứ, hiện tại nến rẻ nhất bán 20: văn một ngọn, cái này của chúng ta có thể bán mười lăm văn, hẳn là sẽ bán chạy.”
Nàng lại nói: “Đây là con đường đi cấp thấp, kiếm chút tiền mua thịt mua thức ăn. Mỡ dê thì đi tuyến đường cao cấp, kiếm tiền mua núi.”
Trong tay nàng có không ít thuốc viên và phương thuốc dùng để tắm rửa, đi ra bên ngoài mua dược liệu để làm, chi phí quá cao, vẫn là tự mình trồng dược liệu có lời, phẩm chất cũng tốt hơn rất nhiều. Cho nên kiếm tiền ngoại trừ phải cải thiện sinh hoạt, nàng còn muốn mua một ngọn núi hoang dựa vào thôn và một ngọn núi mọc đầy trúc.
Lục Thiều biết vợ rất có tâm, cười hỏi: “Vậy loại nến tùng du này, còn muốn làm khuôn đúc khác không?”
Kiều Diệp lắc đầu: “Không cần, lấy ống trúc cùng cánh hoa này làm khuôn đúc là được. Bán rẻ như vậy, không cần làm quá đẹp, bằng không sẽ xung đột với nến mỡ dê. Hơn nữa không bao lâu nữa, khẳng định sẽ có người cũng bán loại nến này.”
Chế tạo nến dầu thông rất đơn giản, cẩn thận nghiên cứu một chút là có thể làm ra được. Vĩnh viễn không nên xem thường năng lực mô phỏng của người cổ đại, cho nên đoán chừng không bao lâu, trên thị trường cũng sẽ có nến giống vậy, giá cả còn có thể giảm, cũng không cần thiết phải hao phí quá nhiều tinh lực ở trên phương diện này.
Lục Thiều nói: “Được.”
Người Lục gia còn đang hoài nghi nến có thể làm thành hay không. Nghe Kiều Diệp và Lục Thiều nói sau khi kiếm tiền sẽ mua cái gì. Cả đám đều giật mình. Ngũ Lang và vợ hắn thật là lớn gan! Tức phụ Ngũ Lang cũng thật sự dám nghĩ, thế mà cũng muốn mua núi.
Tuy rằng mỗi một mẫu đất đều rẻ hơn rất nhiều so với ruộng đồng nhưng mua một hoặc một mảnh, vậy ít nhất cũng phải hơn trăm lượng bạc, cũng bởi vậy, bọn họ còn chưa nghe trong thôn hoặc là phụ cận có ai mua núi. Vốn muốn nói vài câu nhưng nến còn không biết có thể thành hay không nên đều trầm mặc.
Tiếp đó Kiều Diệp và Lục Thiều đi tới phòng chứa củi, xem hắn điêu khắc khuôn đúc. Nàng phát hiện, tay tiểu tướng công đặc biệt đẹp. Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay cắt ngắn mang theo bột mịn khỏe mạnh đẹp đẽ. Bộ dáng chuyên chú dùng đao điêu khắc, có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Gỗ ở trên tay hắn, rất nhanh liền giống như là sống, biến thành một cây mai nhỏ.
Nhan sắc và năng lực động thủ này nếu bỏ vào hiện đại là cấp bậc nam thần. Không thể không nói, tiểu tướng công như vậy thật sự là tú sắc khả xan.Hắn muốn vào giới giải trí hoặc là phát sóng trực tiếp, quay video, lượng fan tuyệt đối sẽ không ít.
Sau khi Lục Thiều bắt đầu làm việc sẽ rất nghiêm túc chăm chú, cho nên chờ điêu khắc xong một đao cuối cùng, mới phát hiện một ánh mắt rơi vào trên người mình. Ngẩng đầu liền đối mặt, tiểu tức phụ mang theo ánh mắt thưởng thức.
Hắn cười hỏi: “Sao cứ nhìn ta như vậy?”
Kiều Diệp nói đúng sự thật: “Ngươi đẹp mắt mà!” Trong mắt nàng có cảnh đẹp ý vui đơn thuần nhưng không có hoa si. Lục Thiều ngẩn người, không ngờ nàng lại nói thẳng ra như vậy. Hắn khẽ cười nói: “Nương tử cũng rất đẹp.”
Kiều Diệp trừng to mắt: “Ngươi thế mà che giấu lương tâm khen ta. Mặc dù ta rất thích người khác khen ta đẹp mắt. Nhưng bộ dáng ta bây giờ, thật đúng là đảm đương không nổi hai chữ đẹp mắt!”
Nàng bây giờ xanh xao vàng vọt, không khó coi đã không tệ rồi, thật nhìn không ra đẹp mắt.
Lục Thiều nhìn bộ dạng này của nàng, chỉ cảm thấy đáng yêu thú vị.
Hắn bật cười nói: “Ngũ quan của ngươi rất tinh xảo, nền tảng tốt, chờ béo lên một chút, nuôi trắng một chút, nhất định là mỹ nhân.” Thật ra hắn nhìn tiểu tức phụ hiện tại thật không khó coi, còn cảm thấy có chút đẹp mắt.
Kiều Diệp nghe nói như thế, mặt mày nhiễm lên một tầng ý cười nồng đậm: “Thiều Thiều Thật biết nói chuyện, ngươi liền nói thêm chút đi. Mau, tiếp tục khen, ta thích nghe. Không cần nói, miệng tiểu tướng công này thật đúng là ngọt. Nàng thích nghe loại lời khen ngợi về mình.
Lục Thiều bị bộ dạng này của nàng chọc cười ra tiếng: “Được!”
Mặc dù bị gọi là Thiều Thiều, hắn ngẩn người, có chút cảm giác nói không nên lời. Nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, lời hay không cần tiền nói ra ngoài.
“Nương tử, chẳng những dáng dấp đẹp mắt, miệng linh xảo biết nói chuyện, còn rất bao che khuyết điểm. Tài nấu nướng không kém hơn so với đầu bếp khách sạn kinh thành, còn tâm linh khéo tay, hiểu rất nhiều…”
Kiều Diệp thật không ngờ, tiểu tướng công lại khen mình nhiều như vậy, nếu không phải mình tương đối lý trí, đã sắp không nhịn được mà mê thất trong lời hay của hắn, nhưng tâm trạng cả người rất vui vẻ. Nàng chính là một tục nhân như vậy, thích nghe lời khen tốt về mình. Hai người cười cười nói nói, đợi Lục Thiều khắc xong khuôn.
Lục Thiều hỏi: “Ngươi xem được không? Nếu không được, ta lại khắc một lần nữa.”
Kiều Diệp cầm khuôn đúc hắn điêu khắc lên nhìn một chút, hài lòng nói: “Quá tốt rồi. Điêu thủ của ngươi thật tốt! Hoàn toàn đem tranh ta vẽ điêu khắc ra được.” Cũng là hiệu quả mà nàng muốn.
Lục Thiều cười nói: “Được thì tốt. Hiện tại mỗi một loại chỉ có một khuôn đúc, có muốn ta điêu khắc nhiều một chút hay không?” Trước kia hắn cơ hồ mỗi ngày đều điêu khắc ít đồ vật, vì mài giũa kiên nhẫn cùng tĩnh tâm. Hiện tại thì là vì để cho tiểu tức phụ vui vẻ.
Kiều Diệp nói: “Trước không cần, chờ đem nến làm ra hiệu quả rồi nói sau.”
Lục Thiều theo ý nàng: “Được!”
Lần này trời cũng đã tối. Hai người trở về tiền sảnh, phát hiện người của Lục gia đốt đèn ngồi. Trước đây, vào thời điểm này tất cả mọi người đều trở về phòng của mình. Nam nữ già trẻ ngồi dùng con thoi chà sợi bông. Làm ra sợi bông sẽ dùng để dệt vải, sau đó nộp thuế. Tuy vải bông màu trắng không đáng tiền nhưng có vải bông còn thừa, thôn dân đều sẽ cầm đi bán. Vải bông trắng ngoại trừ làm áo trong, quần áo làm ra không chịu được bẩn, bởi vậy người trong thôn cũng không dùng để làm quần áo. Hiện tại cũng có guồng quay tơ có chân đạp xe nhưng giá cả không rẻ, người trong thôn đều không nỡ mua.
Nhìn sợi bông trong tay người Lục gia dệt ra, Kiều Diệp có ý tưởng, nhưng bây giờ vẫn là trước làm xong nhang muỗi và nến rồi lại làm cái khác. Dù sao một miếng ăn không thành người mập được.
Nhìn thấy hai người Kiều Diệp đi vào, tất cả mọi người đều dừng lại đồng thời nhìn về phía bọn họ. Kiều Diệp biết bọn họ là vội vã muốn biết kết quả, vì vậy nàng đi tới cầm lấy một ống trúc phát hiện đã thành hình. Nàng liền dùng tay mở ống trúc ra, lấy nến hình bầu dục màu hổ phách bên trong ra, lại đem nó đưa lên trên ngọn đèn đốt, sau đó đặt ở trên bàn.
Người của Lục gia thấy thế, trong mắt từng người đều mang theo vẻ giật mình: “Vậy mà thật đúng là làm thành nến.”