Lúc này Lục lão thái thái tức giận đến ngực phập phồng. Bà không ngờ tiểu nhi tử chẳng những lừa mình, lại còn trường kỳ cung cấp cho Úc lão thái cùng mấy tôn tử ăn cơm. Càng không tiếp thụ được chuyện Úc Uyển Chi thường xuyên để Lục Châu Cẩn đưa thịt cho nhà mẹ đẻ trong thôn.
Ngũ phòng ở huyện thành, cơ bản chỉ có ngày lễ ngày tết mới về thôn. Mỗi lần mang theo một vài thứ trở về nhưng phần lớn đều bị bà bắt mang về huyện thành. Bà đau lòng nhi tử, muốn hắn ăn nhiều một chút. Ai ngờ lại tiện nghi Úc gia.
Tức phụ lão ngũ chẳng những ác độc, còn là kẻ ăn cây táo rào cây sung, nâng đỡ nhà mẹ đẻ. Tiếp theo bà muốn tiến lên chất vấn mẹ con Úc gia, lại bị Kiều Diệp kéo lại: “Bà, bây giờ bà đi hỏi, các nàng ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Cha chồng ta còn có thể giúp che giấu. Chẳng bằng ngươi hôm nào mang theo đại bá mẫu các nàng đến huyện thành, bắt tại chỗ đi.”
Hai mẹ con kia chắc chắn sẽ không thừa nhận những chuyện này, nếu như nói là hàng xóm nói, các nàng cũng sẽ ngụy biện, nói là Úc lão thái khen con rể hiếu thuận, cho nên mới cố ý nói như vậy với bên ngoài. Bắt trộm phải bắt được tang vật, đến lúc đó cả nhà cha chồng cặn bã phải á khẩu không trả lời được.
Bắt được, lão thái thái dẫn theo mấy con dâu nháo một trận. Hàng xóm xung quanh cũng đều biết, Úc Uyển Chi thường xuyên đào góc tường nhà chồng đi giúp đỡ nhà mẹ đẻ.
Phù đệ ma, phù nương ma (nhà mẹ đẻ, ở cổ đại là xúc phạm ranh giới cuối cùng của mọi người, không có nhà nào thích con dâu có đức hạnh như vậy.
Trước đó Úc Uyển Chi mặc kệ là tại huyện thành hay là tại nông thôn, đều thích tìm người bôi nhọ tiểu tướng công. Nàng cũng muốn cho đối phương nếm thử mùi vị phản phệ này. Huống chi, tiểu tướng công là bị bôi đen nhưng Úc Uyển Chi lại thật sự là phù nương ma.
Lục lão thái thái nghe Kiều Diệp nói như vậy, mới gắng gượng nhịn xuống. Bà hít sâu một cái nói: “Được, qua mấy ngày ta lại đến xem.” Đến lúc đó xem bà xử lý vợ lão ngũ và Úc lão thái như thế nào.
Mấy người Lục đại tẩu cũng nghẹn một bụng lửa giận. Vợ lão ngũ này quá kỳ cục, không ngờ lại trợ cấp cho nhà mẹ đẻ như vậy. Các nàng tuy cũng muốn giúp bổ túc nhà mẹ đẻ nhưng lại càng để ý nhà chồng.
Đối với cha mẹ cũng muốn hiếu kính, có năng lực cũng muốn giúp đỡ huynh đệ nhưng lại không quá đáng giống như vợ lão ngũ. Ngoại trừ một bụng tức giận ra, còn cảm thấy rất ủy khuất. Các nàng ăn uống tiết kiệm, chẳng những phải cung cấp cho một nhà lão Ngũ, còn phải trợ cấp Úc gia, cái này quá khó chịu rồi, giống như Kiều Diệp hỏi trước đó, các nàng mưu đồ cái gì?
Kiều Diệp nhìn ra mấy người phẫn nộ và ủy khuất. Nàng cũng không an ủi, mà là muốn loại hiệu quả này, cũng chỉ có như vậy, nhìn thấu cả nhà của cha chồng cặn bã ở huyện thành, mới có thể cùng nàng một lòng làm sự nghiệp, nếu không trong nhà có nhiều tiền và đồ tốt hơn nữa, đều sẽ bị cha chồng cặn bã và mẹ chồng sau dỗ dành đi.
Kiều Diệp tiếp tục khoác lên cánh tay lão thái thái, thấp giọng nói: “Bà nội, nhịn xuống. Hơn nữa đừng để lộ. Nếu không Úc lão thái các nàng sẽ đề phòng ngươi. Ngươi chỉ có bắt được vết bẩn mới dễ nháo. Huyên náo đến mức mọi người đều biết, mẹ chồng sau của ta trợ cấp nhà mẹ đẻ như thế nào, một nhà Úc lão thái làm sao bắt được con rể con gái, hút máu Lục gia. Huyên náo đến nỗi Úc lão thái không còn mặt mũi nào quay lại nơi này. Ầm ĩ tới mức cha chồng không dám trợ cấp Úc gia giống như trước đây.”
Mấy câu nói phía sau, hoàn toàn đâm trúng lòng đám người lão thái thái và Lục đại tẩu.
Bởi vậy mới cố nén cơn giận xuống, sắc mặt khôi phục bình thường.
Kiều Diệp dẫn theo mấy người Lục đại tẩu, xách theo túi gạo và mì rời khỏi cửa hàng lương thực.
Bởi vì mấy người lão thái thái nhẫn nhịn không nói, Lục Thanh Vinh chỉ phát hiện lão thái thái không vui, ngược lại không liên tưởng nhiều.
Đi một hồi, liền đến y quán. Lần này tất cả mọi người Lục gia đều tới, cho nên không thích hợp đều đi theo tới y quán.
Lão thái thái bảo đại lang mang theo vãn bối chờ ở bên ngoài. Các trưởng bối và vợ chồng Kiều Diệp đi theo vào.
Kiều Diệp đi vào liền hỏi học đồ y quán, sau đó dẫn đám người lão thái thái đi tìm Kim đại phu y thuật giỏi nhất.
Đợi một lúc lâu mới đến lượt bọn họ. Kim đại phu là một lão giả hơn năm mươi tuổi, nhìn qua mặt mũi hiền lành tính tình rất tốt. Nhìn thấy nhiều người như vậy tiến vào, cũng không mất hứng nhường ra.
“Các ngươi ai khám bệnh?”
Lão thái thái ngồi xuống nói: “Đại phu ngươi giúp ta nhìn xem, ta có phải có bệnh gì hàn khí hay không. Thân thể thiếu hụt, có phải cũng lợi hại hay không?”
Kim đại phu đầu tiên là ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới lão thái thái này còn biết bệnh hàn suyễn. Hắn bắt mạch cho lão thái thái, lại để cho bà hé miệng nhìn một chút.
“Ngươi quả thật có bệnh hàn suyễn, thân thể cũng có thiếu hụt. Muốn chữa, trừ uống thuốc, tốt nhất là tẩm bổ.” Hắn giúp không ít lão thái thái nông thôn xem bệnh, thân thể đều có thiếu hụt, đều là nghèo cùng tiết kiệm gây ra.
Nghe nói như thế, đám người lão thái thái lại xác định Kiều Diệp lợi hại. Nàng chỉ nhìn tướng mạo của bọn họ, liền biết bọn họ có bệnh gì. Lão thái thái trải qua chuyện lúc trước, cũng cảm thấy mình quá ủy khuất. Con trai đã hiếu thuận với mẹ vợ như vậy, vậy bà tiêu ít tiền của hắn thì có làm sao? Vì vậy liền để Kim đại phu kê đơn thuốc. Suy nghĩ một chút còn hỏi: “Đại phu, cháu dâu ta nói có thể mua thuốc bổ đi làm dược thiện gì đó, ngài xem có thể chứ?”
Kim đại phu lại ngẩn người: “Có thể, uống dược thiện đối với bổ thân thể, so với trực tiếp uống thuốc bổ ôn hòa hơn, hiệu quả cũng tốt. Nhưng không hiểu dược liệu và dược tính, lung tung hầm dược thiện, ngược lại sẽ ăn ra vấn đề. Cháu dâu ngươi biết không?”
Kiều Diệp chủ động đứng ra nói: “Đại phu, ta biết cách hầm thuốc. Tình huống giống như bà nội ta, có thể dùng…”
Nàng nói tên mấy loại thuốc bổ, nói thêm vào trong gà hầm dược thiện, còn nói dược tính cùng hiệu quả. Dược thiện này chủ yếu là để tẩm bổ thân thể, già trẻ đều có thể. Hiện tại thân thể nàng thiếu hụt lợi hại, cũng cần uống dược thiện cùng một chỗ bồi bổ.
Kim đại phu nghe Kiều Diệp nói xong, cười nói: “Phương thuốc dùng để làm dược thiện của ngươi rất tốt. Vậy ta không có đơn thuốc bổ thân thể riêng nữa, các ngươi tự mình mua dược liệu trở về hầm dược thiện đi.” Nhìn ra được, nha đầu kia thật sự hiểu.
Kiều Diệp gật đầu: “Được.”
Lão thái thái xem xong, để Úc Uyển Chi ngồi xuống, để đại phu hỗ trợ xem.
Úc Uyển Chi chỉ có thể kiên trì ngồi xuống. Kim đại phu bắt mạch cho nàng ta, lại nhìn đầu lưỡi một chút: “Ngươi ngoại trừ có chút nóng trong người, cái khác không có vấn đề. Cũng không cần kê đơn, trở về uống chút trà hoa cúc làm mát là được.”
Lão thái thái vừa nghe đã biết rõ con dâu này trước đó quả nhiên là giả bộ yếu ớt, quá đáng hận.
“Đại phu, thân thể con dâu ta không yếu đúng không?” Lại nhịn không được hỏi: “So với ta thì tốt hơn?”
Kim đại phu gật đầu nói: “Thân thể nàng rất tốt, đương nhiên tốt hơn ngươi.”
Mặc dù Lục lão thái đã biết đáp án này nhưng sau khi nghe vẫn rất tức giận. Mấy năm nay bà không nỡ ăn, năm mươi tuổi còn phải làm việc. Cuối cùng lại tiện nghi con dâu út và nhà mẹ đẻ đối phương, thật sự là quá thiệt thòi.
Úc Uyển Chi lại cao hứng không nổi, bởi vì nàng ta biết lão bất tử nhất định sẽ không thoải mái muốn gây chuyện.
Lão thái thái cố nén bất mãn: “Làm phiền đại phu.” Chờ lần sau bà lại tính sổ với tức phụ lão ngũ.
Mấy người Lục đại tẩu thấy thế cũng không nhịn được, nhao nhao nói muốn đại phu giúp bọn họ nhìn xem.
Đổi thành trước kia, lão thái thái tự nhiên là không nỡ. Lần này lại bởi vì tức nghẹn nên đồng ý. Chẳng những mấy người con dâu khám mà mấy người con trai cũng cùng khám.
Có bệnh thì toàn bộ tiền bốc thuốc chữa bệnh để tiểu nhi tử đưa tiền.
Kim đại phu xem từng người cho mấy người Lục đại tẩu, cuối cùng bệnh giống như Kiều Diệp nói trước đó. Cũng làm cho trong lòng mấy người sinh ra một loại phức tạp đối với Kiều Diệp. Nha đầu này thật đúng là nhân họa đắc phúc đã hiểu nhiều như vậy, thật là lợi hại. Bọn họ không muốn thân thể thiếu hụt bại hoại, không muốn chết sớm. Cho nên đều mời đại phu kê thuốc, còn mời đối phương kê đơn thuốc có thể làm dược thiện. Bọn họ cũng muốn bồi bổ, nếu không một nhà lão Ngũ đều được lợi. Cái này không thể được.