Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 448: Trở tay đưa Ôn Hương Liên một phần đại lễ




Kiều lão thái thái nhìn thấy Kiều Diệp xuất hiện, trong nháy mắt liền có tự tin cùng người tâm phúc.

Trước đó ở cửa quyền quý đại náo, nhìn quản gia cùng thị vệ dữ dằn kia, bà kỳ thật vẫn có chút sợ và yếu đuối, vì vậy lập tức cáo trạng với Kiều Diệp: “Tiêu phủ có một tiểu thiếp, nói là muốn làm mẹ ngươi cùng Vũ nhi, thường xuyên chạy tới câu dẫn Nhị Ngưu.”

Kiều Diệp và con trai thứ hai đoạn tuyệt quan hệ, cho nên bà không dám nói thẳng là ‘cha ngươi’.

“Còn để Nhị Ngưu bỏ vợ, cưới nàng ta vào cửa. Ta còn chưa từng gặp qua nữ nhân vô sỉ như vậy, thế mà hạ tiện đến loại tình trạng này. Lại càng si tâm vọng tưởng, cũng không soi lại nước tiểu, nàng ta nào xứng làm mẹ của Vũ nhi và ngươi.”

Lại xì một tiếng khinh bỉ: “Mặc dù nhi tử của ta không phải thân phận cao quý gì nhưng cũng không phải một di nương nhà khác như nàng ta có thể nhớ thương.”

Kiều Diệp cũng giống như nghe được chuyện cười lớn: “Lại còn có người như vậy, muốn trèo cành cao đến điên rồi à? Làm tiểu thiếp của người ta không đủ, còn muốn làm mẹ của chúng ta? Thật sự coi huynh muội chúng ta là quả hồng mềm, tùy ý bóp đấy.”

Kiều lão thái thái lập tức phụ họa: “Đúng vậy, cho nên hôm nay ta liền mang theo cả nhà đến xem, rốt cuộc là tiện phụ dạng gì, thế mà có thể làm ra loại chuyện hạ tiện không biết xấu hổ này.”

Bà vẫn luôn nghẹn một hơi với Ôn Hương Liên, hôm nay phải nhân cơ hội mà phun ra.

Đúng lúc này, Tiêu phu nhân cũng mang theo Ôn Hương Liên đi tới cửa. Đồng thời nghe được cuộc đối thoại của Kiều lão thái thái và Kiều Diệp.

Kiều Nhị Ngưu vừa nhìn thấy Ôn Hương Liên, liền tiến lên kéo tay áo Kiều lão thái thái. Đồng thời giơ ngón tay chỉ Ôn Hương Liên: “Nương, chính là nữ nhân này đến câu dẫn con. Nói là chỉ cần để cho ta làm chứng giúp nàng ta, nói nàng ta thật ra là mẹ ruột của huynh muội Kiều Diệp, nàng ta liền gả cho ta. Ta đều không quen biết nàng ta, hơn nữa ta vốn đã có thê tử cùng hài tử, làm sao có thể đồng ý. Cho nên liền từ chối nhưng nàng ta gần đây lại luôn dây dưa ta.”

Kiều Nhị Ngưu dáng dấp anh tuấn lại thành thật, lại cố ý nín thở, đem mặt nghẹn đỏ.

Ấp a ấp úng nói: “Còn, còn một hai phải, một hai phải đem thân thể cho ta.”

Lập tức giải thích: “Nhưng ta không chạm vào nàng ta.”

Lại một bộ dáng muốn khóc bất đắc dĩ: “Ta thật sự bị nàng ta dây dưa không có cách nào, liền giả vờ đáp ứng nàng ta.”

Đây là Kiều Diệp dạy hắn trước đó. Bởi vì hận Ôn Hương Liên, cộng thêm muốn nịnh nọt huynh muội Kiều Diệp, hắn dĩ nhiên liền làm theo. Bây giờ nhìn thấy biểu lộ Ôn Hương Liên không thể tin được, hắn đột nhiên cảm thấy thật thống khoái. Tiện nhân này, thật sự cho rằng phản bội hắn, cho hắn đội nón xanh, để hắn bị người chê cười nhiều năm như vậy, trong lòng hắn còn có nàng ta, còn có thể đối với nàng ta nói gì nghe nấy. Tình yêu của hắn đối với nàng ta, đã sớm biến thành hận ý thấu xương.

Hiện tại hắn hận nàng ta tận xương, ước gì nàng ta càng xui xẻo càng tốt. Thật ra hắn vẫn muốn báo thù, chỉ là không có bản lĩnh đó. Tiện nhân này lại chủ động đưa tới cửa, lại muốn lợi dụng cùng hại hắn, muốn hắn làm chứng cho nàng ta, mà làm hỏng thanh danh của huynh muội Kiều Diệp. Vậy hắn còn không phải bị đôi huynh muội lòng dạ hiểm độc này giết chết sao.

Hắn tận mắt nhìn thấy Kiều Diệp giết ngược những sát thủ kia như thế nào, cũng đã trải nghiệm qua thủ đoạn chỉnh người của Kiều Vũ. Tuy nói hiện tại Kiều Vũ không có tình cảm với hắn, hắn còn phải nghe lời con trai. Nhưng Kiều Vũ không đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hắn đi ra ngoài chính là cha Bá gia. Ngốc mới thông đồng làm bậy với Ôn Hương Liên, tiếp tục bị mắc lừa bị nàng ta lợi dụng.

Thù mới hận cũ cộng lại, đương nhiên hắn sẽ không khách khí, cho nên trở tay đưa Ôn Hương Liên một phần đại lễ. Chỉ hy vọng Ôn Hương Liên hôm nay có thể chịu đựng.

Kiều Nhị Ngưu nói như vậy, cô nương chưa lập gia đình ở đây, mặt không khỏi đỏ lên. Phu nhân đã kết hôn, đều cảm thấy có chút tai bẩn. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ôn Hương Liên đều là khinh bỉ và chán ghét. Nữ nhân này vì leo lên trên, thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hơn nữa mọi người cũng nghe hiểu, trong đó có đường cong cong vẹo vẹo.

Thì ra Ôn Hương Liên muốn dùng sắc đẹp dụ hoặc cha ruột huynh muội Kiều Diệp, để đối phương hỗ trợ làm ngụy chứng. Ngồi vững vàng bà là mẹ ruột của huynh muội Kiều Diệp. Sau đó nàng ta lại gả cho cha Kiều Diệp, mẹ giả cũng liền biến thành mẹ thật. Loại biện pháp vô sỉ hạ tiện này, cũng chỉ có Ôn Hương Liên mới nghĩ ra được. Khó trách lúc trước khi còn là Bá phu nhân, có thể sau lưng câu dẫn Tiêu tiểu công tử.

Các nàng suy đoán sở dĩ Ôn Hương Liên có thể như vậy, có thể là vì muốn được Tiêu tiểu công tử phù chính nhưng Tiêu phu nhân không đồng ý, còn tổ chức tiệc ngắm hoa, muốn tìm cô nương làm chính thê của nhi tử. Lúc này mới khiến cho Ôn Hương Liên nóng nảy, nghĩ ra loại biện pháp chó cùng dứt giậu này. Đã gặp qua nữ nhân vô sỉ, thật đúng là chưa thấy qua loại vô sỉ như Ôn Hương Liên này, nhiệt tình đến cả một thôn hán cũng không buông tha. Ngoại trừ khinh bỉ ra, bọn họ cũng không biết phải nói cái gì cho phải, cũng khó trách Kiều Diệp dám gọi mọi người cùng đi Phủ Doãn Kinh Đô..à Ôn Hương Liên dây dưa với Kiều Nhị Ngưu, đối phương chịu không được, giả vờ đáp ứng nàng ta. Nàng ta thật sự cho rằng đối phương sẽ hỗ trợ làm chứng cứ giả, mới có thể tự tin như vậy dám cùng đi phủ doãn Kinh Đô.

Ôn Hương Liên ngây ngốc, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin. Tên khốn Kiều Nhị Ngưu này thế mà đâm sau lưng nàng ta.

Nàng ta nhịn không được đỏ mắt nhìn về phía Kiều Nhị Ngưu nói: “Có phải ngươi bị Kiều lão thái thái bức hay không? Rõ ràng ta chính là vợ trước của ngươi, ta và ngươi cùng nhau sinh Kiều Vũ và Kiều Diệp!”

Nàng ta lại nói: “Ngươi đừng sợ, chúng ta cùng đi phủ doãn Kinh Đô, chỉ cần ngươi nói thật, những người khác không có cách nào làm gì ngươi.”

Đến bây giờ nàng ta cũng không thể tin được Kiều Nhị Ngưu sẽ tính kế nàng ta. Nên cho là hắn bị Kiều lão thái thái cùng Kiều Diệp đám người ép buộc.

Kiều Nhị Ngưu nhìn Ôn Hương Liên như vậy, lại sinh ra càng nhiều chán ghét. Trước kia hắn thật sự là mắt mù, mới có thể yêu loại nữ nhân này.

Hắn một mặt dở khóc dở cười: “Đó là mẹ ruột của ta, làm sao có thể ép ta. Vị Ôn di nương gì này, ta thật không thể nghe ngươi đi hại huynh muội Kiều Diệp. Lại nói ta hiện tại có vợ có con, càng không có khả năng vứt bỏ vợ con để cưới ngươi. Ngươi đừng có cố tình gây sự nữa, được không?”

Lại mím môi, phiền não gãi gãi đầu: “Ngươi như vậy khiến tất cả mọi người đều rất khó chịu đấy.”

Vốn dáng vẻ của hắn rất thành thật, cho nên mọi người đều cảm thấy hắn nói là sự thật, còn rất khinh bỉ phỉ nhổ Ôn Hương Liên. Xem đi, ngươi bức hán tử thành thật người ta thành dạng gì.

Ôn Hương Liên lúc này cũng đã nhìn ra, Kiều Nhị Ngưu không phải bị ép. Hỗn đản này là thật đâm sau lưng tính kế nàng ta.

Nội tâm nàng ta có chút sụp đổ, sắc mặt khó coi phẫn nộ nói: “Kiều Nhị Ngưu, ngươi có phải là nam nhân hay không, lại dám làm không dám nhận, ngươi…”

Mà lời còn chưa nói hết, vợ sau của Kiều Nhị Ngưu đã xông tới. Một phát túm tóc Ôn Hương Liên, đưa tay cho mấy bạt tai: “Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ta cho ngươi quyến rũ chồng ta. Chồng của ta cùng thê tử trước đã chết, ngươi xem như cọng hành gì, lại dám giả mạo nương của Bá gia cùng Huyện Chủ. Còn muốn để trượng phu ta bỏ ta, ngươi tiện nhân lòng dạ hiểm độc không biết xấu hổ này, lão nương đánh chết ngươi.”

Nàng ta thật sự bị chọc tức quá mức. Trước kia nàng ta gả cho Kiều Nhị Ngưu, đã biết trong lòng hắn vẫn luôn nhớ Ôn Hương Liên. Về sau hắn bởi vì biết bị lừa cùng đùa bỡn, chút tâm tư này mới không còn. Bây giờ tới kinh thành, nàng ta thật vất vả cũng theo đó có thể có chút mặt mũi không bao lâu, tiện nhân Ôn Hương Liên kia, lại chạy tới dây dưa với Kiều Nhị Ngưu. Thậm chí không biết xấu hổ đưa ra ý muốn cùng Kiều Nhị Ngưu hợp lại một lần nữa, còn khiến Kiều Nhị Ngưu hưu nàng ta. Điều này khiến nàng ta sao có thể nhịn, hận không thể bóp chết Ôn Hương Liên. Ra tay cũng không khách khí, lúc vả vào miệng Ôn Hương Liên còn cố ý dùng móng tay cào mặt đối phương.

Để tiện nữ nhân này câu dẫn Kiều Nhị Ngưu, xem nàng ta hủy mặt tiện nhân này.

Ôn Hương Liên sống an nhàn sung sướng đã quen, nào phải đối thủ của mẹ kế Kiều Diệp, loại người thường xuyên làm việc này.

Nàng ta bị đánh thét chói tai: “A a a!”

Tiếp theo sờ sờ mặt, phát hiện thế mà chảy máu: “Mặt của ta, tiện nhân ngươi cút ngay.”

Mẹ kế Kiều Diệp không có phản ứng, tiếp tục theo đánh nàng ta.

Ôn Hương Liên không khỏi hô to với Kiều Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, mau cứu ta với! Trước kia ngươi yêu thương ta nhất, ngươi không thể nhìn người đàn bà chanh chua này đánh ta như vậy.”

Vừa kêu như vậy, tất cả mọi người nhao nhao nhìn về phía Kiều Nhị Ngưu.