Sau khi về đến nhà, Lục Thiều tìm cớ ra ngoài, nhường không gian cho hai huynh muội.
Kiều Diệp và Kiều Vũ ngồi cùng một chỗ. Nói với nhau về một số chuyện xảy ra trong cuộc sống sau khi mình đến đây.
Kiều Vũ nhìn muội muội sắc mặt hồng nhuận khí sắc tinh thần rất tốt, liền biết nàng sống rất tốt.
Hắn cười nói: “Có thể thấy vợ chồng ngươi và Lục Thiều rất ân ái. Trước kia có nhiều người theo đuổi ngươi như vậy, ngươi không có động tâm với.”
Lại trêu chọc: “Hóa ra là muốn chờ một đoạn tình yêu vượt qua ngàn năm!”
Kiều Diệp cũng không xấu hổ, khẽ cười nói: “Đúng vậy, ta đây cũng coi như là vượt qua ngàn năm tìm được chân ái.”
Tình cảm giữa nàng và Lục Thiều không phải vừa gặp đã yêu, mà là tình yêu tích lũy từng chút một trong thời gian dài. Đặc biệt là sau khi làm vợ chồng chân chính, tình cảm của bọn họ càng ngày càng tốt.
Nàng cười hỏi: “Ca, huynh có tìm cho muội một tẩu tử chưa?”
Ở thời hiện đại, ca ca cũng đã bàn hôn sự mấy lần, chỉ là cuối cùng đều không thành, cho nên trước khi bọn họ tới nơi này, ca ca cũng là một cẩu độc thân giống như nàng.
Kiều Vũ lắc đầu: “Không gặp được nữ tử nào động tâm cả. Ta cảm thấy vẫn là làm sự nghiệp có sức hơn.”
Hắn lại nói: “Nếu có một ngày gặp được nữ tử mình thích, ta cũng sẽ nắm chắc.”
Chỉ là cảm giác không quá dễ dàng. Trước kia hắn thích nữ tử có sự nghiệp. Ngoại trừ cuộc sống, trong công việc cũng có thể có chung chủ đề. Nữ tử như vậy, ở hiện đại cũng không có gặp được một người thích hợp, chớ nói chi là cổ đại.
Hắn đối với chuyện tình cảm xem rất nhạt, tâm tư hắn bây giờ đều đặt ở trên sự nghiệp. Về sau gặp được nữ tử có duyên, hắn sẽ không mâu thuẫn. Nếu không gặp được, hắn cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối bao nhiêu.
Kiều Diệp cũng nghe ra được ý ở ngoài lời của hắn. Đối với tình cảm cùng ý nghĩ của ca ca, nàng chưa bao giờ khoa tay múa chân.
Nàng cười nói: “Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Có tẩu tẩu là tốt nhất, ca ca nếu thực sự không gặp được người thích hợp, tiếp tục đơn độc cũng không có gì. Dù sao vợ chồng sống cả đời, còn phải yêu thích lẫn nhau mới có thể càng hạnh phúc.
Hoàng đế cũng ban cho Kiều Vũ một tòa Bá phủ. Kiều Vũ không tiện ở nhà muội muội mãi, ở lại vài ngày chờ Bá phủ an bài xong, liền dọn vào ở.
Hắn cũng biết người lão Kiều gia đến kinh thành. Đầu tiên là bỏ mặc đối phương, lúc này mới đi đến thôn trang ở ngoại ô kinh thành gặp người lão Kiều gia.
Ngay từ đầu người Kiều gia còn muốn bày ra thân phận trưởng bối, hướn Kiều Vũ mắng Kiều Diệp hung hãn bao nhiêu đối với bọn họ. Nhưng chẳng những không được Kiều Vũ đồng ý và ủng hộ, ngược lại còn bị Kiều Vũ dùng thủ đoạn thu thập một trận.
Sau đó bọn họ mới phát hiện, thì ra không chỉ là nha đầu ngốc Kiều Diệp kia thay đổi. Kiều Vũ cũng không còn là người thành thật như trước kia, bọn họ muốn sai sử như thế nào thì sai sử như thế đó. Hai huynh muội bây giờ cũng lòng dạ hiểm độc như nhau.
Trước đó Kiều Nhị Ngưu còn nghĩ dù sao hắn cũng là cha Kiều Vũ. Hắn cũng không phải muốn làm mưa làm gió, chủ yếu là không dám nhưng Kiều Vũ dù sao cũng phải hiếu kính hắn. Nhưng sau khi bị Kiều Vũ ép buộc một trận, lại bị lôi ra ngoài múa tay một phen. Sau đó nhìn thấy đứa con trai này, liền giống như chuột thấy mèo. Trong lòng càng là đắng chát không chịu được. Hắn đây là làm cái nghiệt gì, sinh ra một đôi nhi nữ đều không phải là thứ tốt, tất cả đều là nghịch tử bất hiếu.
Lại qua hơn nửa tháng.
Hôm nay Lục Thiều từ bên ngoài trở về. Sau khi trở về phòng, nói với Kiều Diệp: “Ôn Hương Liên chủ động đi tìm Kiều Nhị Ngưu tiếp xúc.”
Người của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm người lão Kiều gia, bên cạnh Ôn Hương Liên cũng có thám tử của hắn.
Kiều Diệp nhíu mày: “Nàng ta tìm Kiều Nhị Ngưu làm gì? Cùng nhau đối phó chúng ta?”
Bọn họ dự liệu được Ôn Hương Liên sẽ không an phận, cho nên đối với việc này cũng không ngoài ý muốn.
Lục Thiều trả lời: “Mục đích lần này Ôn Hương Liên tìm Kiều Nhị Ngưu, thật đúng là có chút ngoài dự liệu của ta. Nàng ta không để Kiều Nhị Ngưu cùng nhau đối phó chúng ta, chỉ là để Kiều Nhị Ngưu hỗ trợ làm chứng. Nói là muốn nhận huynh muội các ngươi, bộc lộ quan hệ giữa nàng ta và các ngươi ra. Chỉ cần Kiều Nhị Ngưu giúp nàng ta, nàng ta sẽ cho Kiều Nhị Ngưu một vạn lượng bạc. ”
Kiều Diệp cũng có chút ngoài ý muốn: “Nàng ta lại chủ động bại lộ quan hệ với chúng ta.”
Trước đó Ôn Hương Liên sợ nhất là bị lộ ra ngoài, hận không thể che giấu. Hiện tại lại muốn chủ động đưa ra ánh sáng.
Lục Thiều nói: “Nay đã khác xưa, nàng ta bây giờ cũng không phải là Bá phu nhân, chỉ là một thiếp thất trong Tiêu phủ. Nhưng việc này nhất định là do bên phía phản tặc sắp xếp. Hẳn là muốn lợi dụng thân phận Ôn Hương Liên để kiềm chế huynh muội các ngươi. Đối với ngươi còn tốt, dù sao cũng là nữ nhi gả ra ngoài. Thân phận của ngươi, nếu như nàng ta lộ ra ngoài, phản tặc luôn có thể tìm được điểm công kích. Sau đó lợi dụng thân phận phản tặc của nàng ta, uy hiếp dụ dỗ ca ca của ngươi.”
Kiều Diệp cười lạnh: “Đã như vậy, ngược lại không thể như ý của bọn họ.”
Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng hiểu được.
Ôn Hương Liên không còn là Bá phu nhân, lại lợi dụng Phù Dung Cao nắm lấy Tiêu tiểu công tử, cho nên không giống như trước kia, sợ bại lộ thân phận cùng chuyện đã làm. Ngược lại hiện tại huynh muội bọn họ, một người là Bá gia, một người là huyện chủ, nếu Ôn Hương Liên chủ động bộc lộ quan hệ giữa bọn họ, đối với Ôn Hương Liên mà nói vẫn là một lá bài tốt
Dù sao luôn có những người không trải qua nỗi khổ của người khác lại thích khuyên người khác thiện. Sẽ cho rằng vô luận trước kia Ôn Hương Liên làm cái gì, đều là mẹ ruột của huynh muội bọn họ. Sau khi bọn họ đắc thế, không nên mặc kệ mẹ ruột vân vân.
Huynh muội bọn họ thì không sao cả, cũng sẽ không bị đạo đức bắt cóc. Dù sao đến lúc đó thả người lão Kiều gia, chủ động chơi với Ôn Hương Liên, cũng sẽ không để cho Ôn Hương Liên chiếm được tiện nghi. Nhưng bây giờ Kiều Diệp lại thay đổi chủ ý, Ôn Hương Liên muốn bộc lộ thân phận, nàng liền không theo ý của đối phương, cũng phải phá hư kế hoạch phản tặc lần nữa.
Lục Thiều thấy Kiều Diệp nhếch khóe môi, ôm nàng cười hỏi: “Có phải nương tử có chủ ý gì hay không?”
Kiều Diệp ghé đến bên tai hắn nói: “Bọn họ nhất định phải chủ động đưa tới cửa, vậy lần này chúng ta tiên hạ thủ vi cường. Ta để…”
Nghe xong chủ ý của Kiều Diệp, Lục Thiều cười ra tiếng: “Quả nhiên, vẫn là nương tử giỏi.”
Mà chạng vạng tối, Kiều Vũ tới tòa nhà. Lần này hắn đánh thắng trận và phong tước, hoàng đế còn chưa xác định có nên để hắn tiếp tục trở về biên cương hay không. Cộng thêm trước đó bị thương, xin Hoàng đế ở kinh thành tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Chủ yếu là muốn ở cùng muội muội lâu hơn, Hoàng đế liền đồng ý. Đương nhiên, Hoàng đế cũng không phải muốn Kiều Vũ ăn không ngồi rồi, mà là cân nhắc rốt cuộc muốn đặt Kiều Vũ ở địa phương nào cùng vị trí càng tốt hơn.
Sau khi ngồi xuống, hắn nói: “Hôm nay Kiều Nhị Ngưu bảo người của ta chuyển cáo ta một chuyện.”
Sau đó nói lại chuyện Ôn Hương Liên tìm Kiều Nhị Ngưu một lần.
Kiều Diệp nói: “Tướng công của ta cũng nhận được tin tức.”
Đối với Kiều Nhị Ngưu chủ động cùng ca ca nói việc này, nàng cũng không ngoài ý muốn. Dù sao Kiều Nhị Ngưu người này lòng tự trọng rất mạnh, đặc biệt là biết bị Ôn Hương Liên đùa bỡn vứt bỏ hắn như thế nào, lại bị chê cười nhiều năm như vậy, trong lòng hận tột cùng. E là vẫn luôn suy nghĩ, muốn trả thù Ôn Hương Liên, hơn nữa bất kể nói thế nào ca ca cũng là con ruột của hắn, hại ca ca, đối với Kiều Nhị Ngưu cũng không có chỗ tốt. Có thể cũng sợ bị bọn họ chỉnh đốn, cho nên mượn chuyện này để bày tỏ thiện ý, cũng có thể là muốn mượn tay bọn họ để thu thập Ôn Hương Liên. Dù sao lấy bản lãnh cùng năng lực của Kiều Nhị Ngưu, muốn báo thù căn bản không có khả năng thực hiện.
“Ôn Hương Liên muốn quấy phá, vậy chúng ta thành toàn cho nàng ta.”
Tiếp theo đem chủ ý của mình, nói một lần.
Kiều Vũ nghe xong, ánh mắt sáng lên nói: “Chủ ý này rất hay.”