Ôn Hương Liên càng nghĩ, trong lòng càng không có cách nào cân bằng.
Khi Tiêu phu nhân bảo nàng ta quỳ xuống hầu hạ, nàng ta trực tiếp dỗi vài câu, vung tay áo rời đi.
Nàng ta bây giờ đã nắm chặt Tiêu tiểu công tử, cho nên nàng ta không hầu hạ, cũng khiến Tiêu phu nhân tức giận không nhẹ. Muốn người bắt Ôn Hương Liên nghiêm trị nhưng lại bị Tiêu tiểu công tử chạy tới ngăn cản.
Ngay từ đầu Tiêu tiểu công tử còn dỗ mẹ ruột nhưng Tiêu phu nhân nhất định phải trừng phạt Ôn Hương Liên, hắn cũng liền nổi giận, cãi nhau với mẹ ruột một trận, mang theo Ôn Hương Liên trở về viện của mình.
Hiện tại Ôn Hương Liên chính là tổ tông của hắn. Nếu như bị trừng phạt, không cho hắn Phù Dung Cao thì phải làm sao chứ?
Cũng khiến cho Tiêu phu nhân trực tiếp tức giận đến phát bệnh. Bởi vì chuyện này, Ôn Hương Liên cũng thăm dò ra ranh giới cuối cùng của Tiêu phủ.
Ỷ vào Tiêu tiểu công tử làm chỗ dựa, ở Tiêu phủ chẳng những không hề để Tiêu phu nhân vào mắt. Đối với người mấy phòng khác, muốn vung mặt như thế nào thì vung mặt như thế đó. Càng không tôn trọng tẩu tử, thậm chí còn chủ động đi cướp quyền quản gia.
Tiêu tiểu công tử bởi vì khi còn bé thân thể yếu ớt nhiều bệnh, cộng thêm miệng biết dỗ dành, cho nên là tâm can bảo bối của lão phu nhân cùng Tiêu phu nhân. Ôn Hương Liên không an phận làm yêu, mỗi lần hai người muốn trừng phạt, Tiêu tiểu công tử sẽ nhảy ra bảo vệ. Có một lần hai người bị chọc tức giận, ngay cả Tiêu tiểu công tử cũng bị trừng phạt. Ai ngờ cảm xúc của Tiêu tiểu công tử quá dao động mà mất khống chế, đột nhiên co giật. Tiêu tiểu công tử khi còn bé bị động kinh, sau khi thái y điều trị lớn lên chỉ thỉnh thoảng mới phát bệnh. Bây giờ nhìn thấy hắn phát bệnh, rất là hù dọa hai người, lập tức đi gọi phủ y, càng đau lòng không chịu được. Càng không nghĩ ra, lão bà như Ôn Hương Liên, đến cùng là làm sao mê hoặc tôn tử/ nhi tử đi qua vạn bụi hoa chứ?
Các nàng căn bản không nhìn ra Ôn Hương Liên tốt chỗ nào, ngược lại khiến người ta chán ghét. Tiếp theo mỗi lần bọn họ mắng, hoặc trừng phạt Ôn Hương Liên, Tiêu tiểu công tử sẽ phát bệnh. Các nàng đau lòng cháu trai / con trai, sau này cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt đối với chuyện Ôn Hương Liên nhảy lên nhảy xuống. Trong lòng đều nghĩ, chờ cháu trai/ con trai chán tiện nữ nhân này, bọn họ liền để cho nàng ta đẹp mắt.
Sau khi Kiều Diệp nghe nói, cũng không đồng tình nổi với Tiêu phủ. Thật sự là Tiêu phu nhân phẩm tính rất kém cỏi, càng dung túng nhi tử khi nam phách nữ, làm không ít chuyện xấu. Bây giờ bị Ôn Hương Liên giày vò như vậy, cũng chỉ có thể nói một câu đáng đời, trồng nhân gì được quả đó thôi.
Tiếp theo là sắp xếp cho Lục Thiều. Hoàng đế không quan tâm đến việc mấy bộ khác tranh đoạt. Dựa theo lệ cũ, an bài ba hạng đầu nhất giáp vào Hàn Lâm viện.
Hàn Lâm viện là nơi mạ vàng, về sau muốn nhập các, đây là nơi tất phải ở qua, cho nên hiển nhiên hoàng đế rất coi trọng Lục Thiều.
Trước khi nhận chức, tiến sĩ ở vùng đất khác như Lục Thiều có một tháng nghỉ thăm người thân, cũng chính là để cho bọn họ nở mày nở mặt về quê tế tổ.
Lục Thiều và Kiều Diệp đã thu dọn xong, chuẩn bị hai ngày sau dẫn người Lục gia về huyện Ma Du.
Mà ngay trước khi bọn họ rời kinh, trong một tửu lâu, thân tín hệ của Ngũ hoàng tử ngồi trong nội thất nghị sự, nói xong lại nhắc tới vợ chồng Lục Thiều. Đại đa số mọi người đều cho rằng nếu để mặc Lục Thiều phát triển thì rất bất lợi cho phe bọn họ. Mặc dù Lục Thiều không có nghiêng về phe Thái tử rõ ràng nhưng không che giấu quan hệ với Thất hoàng tử. Chỉ bằng một tầng quan hệ này, về sau sợ là phải hướng về phía Thái tử. Mọi người bàn bạc xem sau này áp chế Lục Thiều ra sao.
Bát hoàng tử đột nhiên nói một câu: “Áp xuống cũng không phải là biện pháp tốt nhất. Trước đó Lục Thiều chỉ là cử nhân, chúng ta muốn đè ép vợ chồng bọn họ, chẳng phải cũng không ngăn được sao?”
Ngũ hoàng tử suy nghĩ một chút hỏi: “Có phải ngươi có biện pháp tốt hay không?”
Bát hoàng tử gật đầu với Ngũ hoàng tử, trên mặt hắn ít khi lộ ra một tia tàn khốc: “Biện pháp tốt nhất chính là trảm thảo trừ căn.”
Lời này khiến đám người Ngũ hoàng tử ngẩn người.
Ngũ hoàng tử nhíu mày: “Ý ngươi là trực tiếp diệt trừ Lục Thiều?”
Bát hoàng tử trả lời: “Không sai, chỉ có người chết mới không có uy hiếp. Hơn nữa không chỉ Lục Thiều, Kiều Diệp cũng phải diệt trừ cùng nhau. Nếu không phải nàng, Thái tử làm sao có thể còn sống trở về từ Quỳnh Châu. Hiện tại Thái tử và lão Thất kẻ xướng người hoạ, giúp Kiều Diệp phong huyện chủ. Sau lưng bọn họ chắc chắn đã sớm là người trên một chiếc thuyền. Nếu Thái tử có Kiều Diệp tương trợ, còn lo thiếu tiền sao? Lục Thiều cũng không thể coi thường, người này cũng rất tà môn. Hắn chẳng những mỗi lần đều có thể thi đệ nhất, sau khi tới kinh thành nhân mạch càng là rất rộng. Không ít con cháu thế gia vốn rất kiêu ngạo đều giao hảo với hắn, cũng không phải dựa vào sau lưng hắn có Giang Dực Lân làm chỗ dựa. Ta nghe nói hắn ở trong học sinh và con cháu thế gia được đánh giá rất tốt, là người rất có tâm kế thủ đoạn. Cộng thêm bây giờ phụ hoàng rất coi trọng Lục Thiều, một khi người như vậy lớn mạnh, trợ giúp với Thái tử cũng không nhỏ.”
Đây là lời trong lòng hắn, dù là Kiều Diệp hay Lục Thiều đều khiến hắn có cảm giác tà môn, lại là họa lớn trong lòng.
“Cho nên ta đề nghị, trực tiếp…”
Hắn không nói ra lời cuối cùng, lại làm động tác cắt cổ.
Người của Ngũ hoàng tử nghe xong lời của hắn, cũng biết đây là lời nói thật. Vợ chồng Lục Thiều có uy hiếp không nhỏ với bọn họ. Đừng thấy Kiều Diệp là Kim oa oa nhưng Lục Thiều không phải người đơn giản.
Có một phụ tá nói: “Nhưng vợ chồng Lục Thiều bây giờ đã không còn là trước đây. Muốn giết bọn họ cũng không dễ dàng. Mấu chốt nhất là, nếu như giết bọn họ, tuyệt đối sẽ khiến cho bệ hạ chú ý, để cho người tra rõ việc này. Nếu tra được tới trên đầu chúng ta, đó chính là phiền toái lớn.”
Mà một người khác lại nói: “Chúng ta có thể không trực tiếp ra tay, có thể thuê sát thủ đi làm việc này. Sau đó vu oan việc này lên trên người phản tặc. Trước đó Kiều Diệp đã đắc tội phản tặc bị đuổi giết, hiện tại bọn họ chết dưới đao phản tặc cũng là chuyện bình thường.”
Tiếp đó Ngũ hoàng tử chia thành hai phái, một phái không hạ sát thủ, một phái mãnh liệt yêu cầu giết vợ chồng Lục Thiều. Dù sao Lục Thiều hồi hương thăm người thân là cơ hội tốt nhất để xuống tay.
Ngũ hoàng tử thì do dự, hắn cũng cảm thấy vợ chồng Lục Thiều gây ra chướng ngại nhưng muốn trực tiếp hạ sát thủ, hắn lại sợ bị tra được trên người mình.
Tống Thiếu Dương vốn một mực không nói gì, nói: “Ta phản đối. Vợ chồng Lục Thiều không thể chết được.”
Gần đây tinh thần hắn rất sa sút, bị Lục Thiều đè đầu, đả kích rất lớn. Dù sao hắn ba tuổi học vỡ lòng, từ nhỏ đã có danh sư chỉ dẫn, tổ phụ là tiến sĩ, cha ruột vẫn từng có một lần trạng nguyên thi đình. Từ trước đến nay, nhà hắn đều là dòng dõi thư hương, các loại điển tàng bản đơn lẻ rất nhiều, tiềm lực rất sâu.
Từ nhỏ hắn đã ngâm mình trong sách lớn lên. Từ nhỏ hắn có tổ phụ cùng cha ruột chỉ điểm học vấn, sau đó vào thư viện tốt nhất kinh thành. Tổ phụ còn mời một đại nho không thua kém Tần đại nho về mặt học vấn làm lão sư của hắn.
Những năm gần đây hắn ở trên việc đọc sách vẫn luôn rất khắc khổ, cũng chưa từng thư giãn. Còn Lục Thiều học vỡ lòng muộn, trước khi gặp được Tần đại nho càng không nhập lưu, càng không có chút tiềm lực gia tộc. Thời gian đi theo Tần đại nho học cũng chỉ một hai năm. Lúc trước trong lòng hắn không phục, đi xem bài thi Hội Nguyên và Trạng Nguyên của Lục Thiều.
Sau khi xem xong, trong lòng rất không thoải mái, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng xác thực so với văn chương của hắn càng thực dụng hơn. Như vậy liền càng hụt hẫng.
Tuy rất ghét Lục Thiều, nếu đối phương bị giết chết, hắn cũng vỗ tay tỏ ý vui mừng. Nhưng hắn lại cảm thấy bọn họ hạ sát thủ là cách làm rất ngu ngốc.
Bát hoàng tử nghe được lời của Tống Thiếu Dương, không khỏi cười nhạo: “Thiếu Dương, ngươi gần đây thật sự quá sa đọa. Bị Kiều Diệp mê hoặc, bị tình địch chèn ép. Thế mà còn muốn nói chuyện thay bọn họ. Ngươi như vậy ta cũng nhịn không được hoài nghi, có phải ngươi cũng bị lão Thất lôi kéo hay không. Không cần bởi vì Kiều Diệp, ngươi liền mất đi quyết đoán cùng cơ trí trước kia. ”
Hắn càng cường điệu: “Cũng đừng quên, ngươi rốt cuộc là người bên nào.”
Lời này khiến người ủng hộ Bát hoàng tử nhao nhao mở miệng: “Đúng vậy, Tống công tử đừng vì một nữ nhân mà mềm lòng, hoàn toàn bị mê hoặc mất đi phán đoán…”