Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 435: Dựa vào chính mình tranh tới một cái huyện chủ?




Hoàng đế lần này cũng không muốn ban thưởng nhẹ. Vốn dĩ hắn có ấn tượng rất tốt với Kiều Diệp, tiếp theo còn muốn tiếp tục dùng Kiều Diệp.

Hắn cười hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, muốn ban thưởng cái gì?”

Thất hoàng tử làm bộ suy nghĩ một chút, tiếp theo mới nói: “Nếu không ngươi thăng cho Kiều Diệp một cấp đi. Từ Hương quân lên tới huyện chủ.”

Lời này khiến cho sắc mặt của những hoàng tử khác và người của bọn họ khẽ biến. Để Kiều Diệp làm huyện chủ, đây có phải hơi quá mức hay không?

Vừa có người muốn đưa ra ý kiến phản đối. Thất hoàng tử lại nói tiếp: “Gần đây Lục Thiều đỗ Trạng Nguyên, sau lưng có không ít người nói Kiều Diệp không xứng với hắn. Còn có tiểu thư quyền quý của thế gia, muốn mời người nhà ra tay, dùng quyền lực ép Lục Thiều hưu thê, cưới bọn họ vào cửa làm chính thê. Cho nên nhi thần cảm thấy, Kiều Diệp hiện tại cần nhất vẫn là một thân phận cao hơn. Nếu thăng chức huyện chủ, đám người đó còn mặt mũi nói thân phận của nàng không xứng với Lục Thiều à? Càng đừng nói để Lục Thiều biếm thê làm thiếp gì đó.”

Hắn gần đây cùng người ra ngoài uống rượu, quả thật nghe nói việc này, cũng rất bất bình thay cho Kiều Diệp. Nếu Kiều Diệp không xứng với Lục Thiều, vậy e rằng không nữ nhân nào xứng với Lục Thiều. Vừa vặn mượn cơ hội này nói ra, xin sắc phong cho Kiều Diệp.

Hoàng đế vốn cũng cảm thấy từ Hương Quân đến huyện chủ nhanh như vậy, có phải thăng tiến quá nhanh hay không? Dù sao trước kia cũng không có chuyện như vậy nhưng sau khi nghe con trai nói xong, trên mặt ông lộ ra vẻ không vui: “Những tiểu thư kia cũng quá kỳ cục đi. Vợ tào khang không thể vứt bỏ, bọn họ ngay cả đạo lý như vậy cũng không hiểu sao?”

Tiếp theo lại bổ sung một câu: “Trẫm thấy Kiều Diệp xứng đôi với Lục Thiều hơn bất cứ ai.”

Ở trong mắt Hoàng đế, giá trị của Kiều Diệp cao hơn những tiểu thư thế gia kia nhiều. Huống chi Kiều Diệp là con gái nuôi biểu muội hắn thu, cũng chẳng khác gì là thân thích hoàng gia. Người khác chê cười Kiều Diệp thân phận thấp, đây không phải tương đương với đánh mặt biểu muội hắn và bọn họ sao. Điều này làm cho hắn rất không vui.

Thất hoàng tử không hổ là nhi tử được hoàng đế sủng ái nhất, biết rõ ra tay từ chỗ nào nhất có thể chọc đến cha ruột không cao hứng.

Thái tử thấy đã đủ rồi, đứng ra nói: “Nhi thần cũng cho rằng Kiều Diệp và Lục Thiều trời sinh một đôi, cực kỳ xứng đôi. Những người kia xem thường hạ thấp thân phận Kiều Diệp như vậy, cũng thực quá đáng. Kiều Diệp Tiến hiến công thức, cải tiến nông cụ, dâng lên công thức có thể làm cho quốc khố tràn đầy, tất cả đều là lợi quốc lợi dân. Ngoài ra, Kiều Diệp còn nghiên cứu chế tạo ra thuốc trị sốt rét, chẳng những cứu nhi thần một mạng, còn cứu mạng rất nhiều người sốt rét. Đây cũng là một công lao lớn. Nàng dựa vào bản lĩnh, giành được sự tôn trọng của người khác. Huống chi, Kiều Diệp là con gái nuôi của biểu cô, cũng chẳng khác gì là muội muội nuôi của chúng ta. Bởi vì thân phận bị người ta chế giễu làm thấp đi, cũng đánh vào mặt hoàng gia chúng ta. Nhi thần ủng hộ đề nghị của Thất đệ, trực tiếp thăng Kiều Diệp làm huyện chủ. Cũng để cho những người nói như rồng leo, làm như mèo mửa kia nhìn xem, phụ hoàng sẽ không bạc đãi bất cứ người có công nào.”

Người phe Thái tử cũng nhao nhao đứng ra, biểu thị ủng hộ thăng Kiều Diệp làm huyện chủ.

Dực Vương cũng nói: “Mặt mũi hoàng gia ta không cho phép người khác đánh. Làm thấp thân phận của Kiều Diệp, đây không phải là làm thấp đi Phong Hoa và chúng ta sao. Hoàng huynh, thần cũng cho rằng nên thăng thân phận Kiều Diệp một bậc. Nàng bây giờ nói như thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, không phải ai cũng có thể hạ thấp trào phúng. Mấu chốt nhất là, công lao của nàng rất lớn, xứng với thân phận huyện chủ. Nếu ai không phục, chỉ cần kẻ đó lập công lao tương tự, hoàng huynh cũng tăng thân phận cho kẻ đó là được.” Hắn dám nói Kiều Diệp là độc nhất vô nhị, cho nên không sợ ai ra so.

Những người khác muốn phản đối, thoáng cái liền không biết phải nói cái gì để phản bác. Người của phe Thái tử đều biến chuyện không thăng thân phận cho Kiều Diệp thành đánh mặt hoàng gia. Chẳng lẽ bọn họ nhảy ra nói không thể thăng, nghĩa là hạ thấp thân phận trào phúng Kiều Diệp, đánh mặt hoàng gia sao? Đây không phải là muốn làm cho Hoàng đế cùng Dực Vương không cao hứng sao. Lúc này trong lòng đều đang mắng thầm, Thái tử và Thất hoàng tử quá xảo trá vô sỉ, lại có thể nghĩ ra lý do này để làm Kiều Diệp thăng thân phận

Hoàng đế nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý. Ban đầu ông cũng muốn tưởng thưởng Kiều Diệp thật to, đặc biệt là Kiều Vũ vừa lập công lớn. Đôi huynh muội này chính là phúc tinh của Đại Dần, vì vậy hắn mở miệng nói: “Không sai, Kiều Diệp là người của hoàng gia, không cho phép ai coi thường. Hai năm qua nàng liên tiếp lập công lớn, thăng thân phận của nàng cũng là thật chí danh quy. Nếu đã như vậy, trẫm phong Kiều Diệp làm Phúc Thụy huyện chủ vậy.”

Hai chữ phúc thụy không cần sửa, Hoàng đế không ít lần cũng rất mê tín những thứ này.

Trước đó Kiều Diệp còn nói với Lục Thiều, không chừng mình có thể kiếm được một huyện chủ. Quả thật không ngờ tới nhanh như vậy.

Nàng cũng không làm ra vẻ, lập tức tiến lên tạ ơn. Đối với thân phận này, nàng quả thật rất cần.

Kiều Diệp và Lục Thiều lại ngồi một lúc rồi rời khỏi hoàng cung, còn chưa về đến nhà, chuyện Kiều Diệp được phong làm huyện chủ đã truyền khắp thế gia huân quý.

Cả đám đều không thể tin được, thân phận Kiều Diệp này tấn thăng cũng quá nhanh không hợp thói thường đi.

Dựa vào cái gì!

Tiếp theo cẩn thận nghe ngóng mới biết được, hóa ra là Kiều Diệp lại lập công, hiến kế cho triều đình có thể kiếm tiền, còn có thể hữu dụng đối với việc thống trị biên cương. Cộng thêm công tích trước đó cộng dồn, cho nên mới để Hoàng đế ngoại lệ phong huyện chủ, còn có tin tức ngầm là Kiều Diệp bị không ít người coi thường thân phận của nàng, hạ thấp và chế giễu, còn muốn cướp Lục Thiều với nàng. Điều này khiến hoàng gia không vui. Dù sao Kiều Diệp là con gái nuôi mà Vệ Phong Hoa thu, cũng tương đương nửa hoàng thân quốc thích. Đương nhiên, Kiều Diệp có thể làm huyện chủ, mấu chốt nhất vẫn là Hoàng đế yêu thích nàng, cũng có sự ủng hộ của đám người Thái tử và Dực vương. Bất quá trọng yếu nhất, vẫn là nàng xác thực liên tiếp lập công, còn hoàn toàn khắc vào trong lòng hoàng đế.

Rất nhiều người đều đang nghĩ, Kim oa oa như vậy ai mà không thích?

Các nam nhân đối với chuyện Kiều Diệp làm huyện chủ cũng không ghen ghét cùng hâm mộ. Họ chỉ đều suy tính là sau khi nàng làm huyện chủ, đối với triều đình có thể có ảnh hưởng gì hay không. Vợ chồng Kiều Diệp và Thất hoàng tử rất thân thiết, đây là chuyện mọi người đều biết.

Các nữ tử thì ghen ghét hâm mộ cùng ghen tị lợi hại, cả đám đều sắp hóa thân thành chanh tinh.

Lời của Dực vương cũng truyền ra, cũng bởi vậy bọn họ ghen ghét hâm mộ cũng không có cách nào, bởi vì bọn họ không làm được Kiều Diệp thứ hai. Nếu không thì tự mình đi tranh chức huyện chủ. Cũng bởi vậy, ngoại trừ nữ tử trong lòng khó chịu, cũng có người bội phục Kiều Diệp, thật lòng muốn giao hảo với nàng.

Dù sao Kiều Diệp là người đầu tiên của bản triều dựa vào bản lĩnh của mình, từ thôn cô nghịch tập trở thành huyện chủ. Điều này cũng làm cho thanh danh của Kiều Diệp lại nổi tiếng ở kinh thành.

Tiêu phủ.

Tiêu phu nhân nghe người ta nói việc này, tức giận đến mức đập một trận ở trong phòng. Năm ngoái Kiều Diệp vẫn là thôn cô không lọt mắt nhưng chỉ chớp mắt thân phận đã ngang hàng với bà ta. Sao có thể khiến bà ta thoải mái được.

Ôn Hương Liên đứng trong phòng hầu hạ Tiêu phu nhân, trong mắt cũng lộ vẻ ghen ghét và đố kị. Nha đầu chết tiệt kia sao lại may mắn như vậy? Người làm mẹ như nàng ta, từ một bá phu nhân, trở thành một tiểu thiếp, càng lăn lộn càng kém, mà nhi tử được phong bá, nữ nhi mới vừa được phong huyện chủ. Vừa so sánh như vậy, cũng cảm giác lòng rất chua xót.