Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 434: Phải thưởng như thế nào đây?




Thất hoàng tử càng ngồi không yên. Hắn đứng lên nói với hoàng đế: “Phụ hoàng, con muốn đi thử xem.”

Hoàng đế gật đầu: “Được, ngươi đi thử đi.”

Sau đó Thất hoàng tử dựa theo Kiều Diệp nói, làm bẩn tay trước, để thái giám múc một chậu nước đến, hắn dùng xà phòng rửa tay. Sau khi rửa xong, hắn kinh ngạc nói: “Rửa thật sự là sạch.”

Những người khác nhìn thấy hắn dùng xà phòng, nước thật đúng là được rửa rất sạch sẽ, đều thi nhau đi qua xem.

Thất hoàng tử lại cầm xà phòng lên ngửi ngửi: “Xà phòng thơmnày thật sự có một mùi thơm.”

Kiều Diệp nói: “Trong xà phòng có thêm vài thứ, chẳng những có thể có màu sắc khác nhau, còn có thể có mùi thơm khác nhau. Cũng bởi vậy phí tổn liền tương đối đắt một chút, thích hợp dùng để rửa tay cùng tắm rửa. Xà phòng không thêm gì cả, càng thích hợp dùng để giặt quần áo.”

Thất hoàng tử cười nói: “Đây là đồ tốt.”

Sau đó trực tiếp đòi hỏi Kiều Diệp: “Trong tay ngươi còn có sao? Tặng ta một ít đi.” Dù sao cũng có quan hệ tốt. Nếu không hắn sẽ không mở miệng.

Kiều Diệp cười nói: “Không thành vấn đề, ta làm không ít, ngày mai cho người đưa cho ngươi một ít.”

Nhà bọn họ bây giờ giặt quần áo, sớm dùng đều là xà phòng. Tắm rửa cũng dùng xà phòng, nàng còn tự chế dầu gội và sữa dưỡng ẩm các loại.

Giấy và giấy vệ sinh dùng cũng đều là giấy nhà mình tự chế tạo, từ trong thôn vận chuyển tới. Bây giờ bọn họ đã không sợ bị người khác phát hiện.

Xà phòng và xà phòng thơm lợi nhuận lớn nhưng cần lượng dầu dê lớn, chi phí xây dựng xưởng ở biên quan thấp nhất, cũng thuận tiện nhất nhưng nàng cách xa, không có khả năng tự mình đi kinh doanh tác phường. Bên kia lợi ích gút mắc quá nhiều, còn có địch quốc nhìn chằm chằm, muốn bảo trụ tác phường cùng công thức không dễ. Còn có làm tốt vận chuyển đến các nơi tiêu thụ, trên đường trình độ nguy hiểm cũng không nhỏ.

Bản thân phải làm sẽ gặp rất nhiều phiền phức, còn phải hao phí tinh lực không nhỏ. Hơn nữa bây giờ Lục Thiều trúng Trạng Nguyên, sắp làm quan rồi. Bọn họ không thích hợp quá mức giàu có. Nếu không sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, thường xuyên bị tấu một bản. Hơn nữa ngoại trừ xà phòng, xà phòng thơm các loại, thứ nàng thật sự muốn làm vẫn là kem đánh răng, hàng dưỡng da các thứ. Như vậy còn không bằng trực tiếp hiến cho hoàng đế, đổi lấy đối phương che chở.

Nàng lại chỉ chỉ bình gốm trên bàn: “Ngươi có muốn nếm thử thịt dê hộp này không. Đây là nửa năm trước ta đã hầm kín, bây giờ còn chưa mở niêm phong đâu.”

Lời này khiến cho Thất hoàng tử và đám người Hoàng đế đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Có một đại thần không nhịn được nói: “Trữ hơn nửa năm, đây không phải đã biến thành hư hỏng sao?”

Kiều Diệp này lá gan thật lớn, lại dám để Thất hoàng tử ăn thịt dê hỏng.

Kiều Diệp nói: “Không có, cái hộp này đã được xử lý đặc biệt. Cho nên chỉ cần không phơi nắng, hoặc là đặt ở nơi quá nóng, có thể bảo tồn khoảng một năm không hỏng. Các ngươi không tin, hiện tại liền có thể mở ra thử xem.”

Thất hoàng tử cười nói: “Ta tin, để ta nếm thử.”

Nếu Kiều Diệp dám nói thịt dê sẽ không hỏng, vậy khẳng định không hỏng. Nghe Kiều Diệp, hắn bảo thái giám đi lấy một cái lò lửa nhỏ tới.

Sau đó Kiều Diệp dùng sức vặn nắp bình ra, tất cả mọi người nghe được “bóc” một tiếng.

Nàng giải thích: “Chỉ có nghe thấy một tiếng này, mới có thể đại biểu trước đó bình đã được bịt kín, không có lộ khí, thịt dê bên trong cũng không bị hỏng.”

Sau đó nàng đặt bình gốm lên trên tiểu hỏa lô. Thịt dê đông cứng bên trong theo nhiệt độ tan ra, một mùi thơm tràn ngập ngự thư phòng. Chờ thịt dê trong bình sôi lên.

Kiều Diệp nói với Thất hoàng tử: “Có thể ăn rồi.”

Lúc này thái giám đã sớm cầm mấy bộ bát đũa tới. thái giám hầu hạ bên cạnh Thất hoàng tử còn chủ động múc cho hắn một bát. Vốn dĩ muốn giúp đỡ thử độc nhưng Thất hoàng tử lại tùy tiện trực tiếp nhận lấy. Hắn tuyệt đối tin tưởng Lục Thiều và Kiều Diệp. Sau đó gắp lên một miếng thịt dê, thổi thổi vào trong miệng.

Sau khi ăn xong, hắn cười nói: “Ngon quá. Cái này cùng hương vị thịt dê hầm lúc trước ta đi huyện Ma Du ăn. Sau khi trữ nửa năm, chẳng những không hỏng, thế mà còn có thể bảo lưu loại mùi vị đó, tuyệt.”

Hắn vốn đã có chút đói bụng, để thái giám đi giúp mình thêm một chén cơm, sau đó ăn từng miếng thịt dê.

Mọi người thấy hắn ăn ngon lành như vậy, đều đầu đầy hắc tuyến. Thất hoàng tử này thật sự là quá không chú ý nhưng bọn họ cũng thấy đói bụng…

Hoàng đế cũng sinh ra vài phần tò mò, bảo người ta múc cho hắn và Thái tử, các hoàng tử, đại thần khác một bát.

Cái bình Kiều Diệp mang đến không nhỏ, thịt dê dĩ nhiên cũng không ít nhưng mỗi người được chia một bát, cộng thêm Thất hoàng tử ăn ba bát, cũng đã thấy đáy.

Mặc dù có Thất hoàng tử dẫn đầu nhưng thái giám vẫn thử độc, mọi người đều nếm thử.

Hoàng đế nếm thử một miếng: “Hương vị quả thật không tệ.”

Hắn tò mò hỏi: “Thịt này sao có thể một năm không hỏng?”

Những người khác cũng tò mò như vậy.

Kiều Diệp cười nói: “Chủ yếu là trong quá trình hầm, còn có nắp bình này.”

Nàng cầm nắp bình lên, đám người Hoàng đế liền nhìn thấy phía trên có từng vòng lồi ra và lõm vào.

Quan trọng nhất là, bọn họ đều nhận ra, trong nắp bình có một tầng cao su.

Hoàng đế phản ứng lại: “Mấu chốt nắp bình là cao su?”

Kiều Diệp cười gật đầu: “Không sai, muốn bịt kín không lộ khí để thịt không biến hỏng, tầng cao su này là mấu chốt.”

Sau đó từ trong hầu bao lấy ra mấy tờ giấy đưa lên.

“Công thức làm xà phòng, xà phòng thơm và đồ hộp thịt dê. Để có thể làm thành, mấy bước trong đó là mấu chốt. Ví dụ như mỡ dê làm sao để khử tanh, làm sao hầm đồ hộp và đóng hộp. Dân phụ đã viết xong, bây giờ hiến cho bệ hạ cùng triều đình. Chỉ hy vọng sau này Đại Dần chúng ta càng ngày càng giàu có, quốc thái dân an.”

Hoàng đế nhận công thức nhìn, cười nói: “Nói hay lắm!”

Hắn lại vui vẻ nhìn Kiều Diệp nói: “Có con dân như ngươi, cũng là phúc khí của trẫm và Đại Dần.”

Hiện tại triều đình thiếu nhất chính là tiền. Hộ bộ thượng thư thường xuyên đến bên tai hắn lải nhải, hắn cũng sắp phiền chết. Nếu như thu dê, làm xà phòng, xà phòng thơm, đồ hộp, sợi len, vân vân… các xưởng mở ra, quốc khố quả thật có thể dư dả không ít. Chẳng trách ai cũng khen Kiều Diệp là Kim oa oa, muốn cướp Lục Thiều. Ngoại trừ công thức kiếm tiền ra, khống chế nguồn thu nhập chủ yếu của dân chúng địch quốc cũng rất quan trọng.

Lúc này những người khác nhìn về phía Kiều Diệp, chẳng những có chút phức tạp, cũng giống như đang nhìn Kim oa oa.

Đáy mắt Thái tử lộ ý cười, may mà vợ chồng Lục Thiều ngoài mặt không đứng về phe nào nhưng ngầm coi như người của hắn. Đối với Lục Thiều, hắn rất coi trọng và trọng dụng.

Ngũ hoàng tử và các hoàng tử khác chỉ có thể nhìn vợ chồng Lục Thiều với ánh mắt thèm thuồng và ghen tị. Nếu có thể lung lạc Kiều Diệp, lo gì phương pháp kiếm tiền. Trong đầu nữ nhân này chứa rất nhiều ý tưởng kiếm tiền, chỉ tiếc vẫn luôn không lôi kéo thành công.

Ánh mắt Hộ bộ thượng thư nhìn về phía vợ chồng Kiều Diệp, giống như sói đói mấy ngày nhìn thấy thịt, bốc lên lục quang. Hắn nghĩ sau này dù thế nào cũng phải xin hoàng đế, đưa Lục Thiều đến Hộ bộ.

Dâng lên công thức, Hoàng đế dĩ nhiên phong thưởng Kiều Diệp.

Hắn nghĩ nghĩ hỏi các con cùng các đại thần: “Các ngươi cho rằng, trẫm nên thưởng Kiều Diệp như thế nào?”

Hắn có chút xoắn xuýt, phải thưởng như thế nào đây?

Câu này cũng làm khó mọi người.Ngoại trừ Thái tử và người của hắn, hoặc là trung lập ra, những hoàng tử khác và người của bọn họ, cũng không hy vọng Kiều Diệp lại ngoi đầu lên. Nhưng nếu đưa ra chỉ là ban thưởng tiền hoặc là vật, lại không xứng với công lao của nàng.

Thái tử mờ mịt đưa một ánh mắt với Thất hoàng tử. Thất hoàng tử lập tức nhận được, vì vậy chủ động mở miệng nói: “- Phụ hoàng, công lao Kiều Diệp hiến công thức, không chỉ có thể lấp đầy quốc khố, đối với chính sách biên cương các phương diện cũng có tác dụng lớn. Cho nên cũng không thể ban thưởng nhẹ.”