Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 43: Thê tử của mình tự mình bảo vệ




Lục lão thái thái vốn đã tức giận, nghe vợ chồng Kiều Diệp cùng mấy đứa con trai, càng cảm thấy ủy khuất không thôi. Bà nuôi nấng con trai lớn lên, không hiếu kính mình, lại hiếu kính nhạc mẫu. Đây cũng quá đáng giận và tổn thương lòng bà, không nhịn được đôi mắt thoáng cái liền đỏ lên: “Đúng vậy, đồ ăn thừa của người ta, ta mới không thèm. Đi, đi vào phòng bếp nhìn xem.”

Nói xong không đợi Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi nói chuyện hay làm gì, dưới sự nâng đỡ của Kiều Diệp bước nhanh ra khỏi sảnh chính.

Lục lão thái biết phòng bếp ở đâu, dẫn theo một đám người trùng trùng điệp điệp đi qua. Phòng bếp dọn dẹp rất sạch sẽ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trên bếp lò bày không ít gia vị, còn có một chậu mỡ heo đặt ở bên cạnh nồi sắt, nhìn qua giống như đã dùng hết một phần ba.

Lục lão thái đi qua, mở cửa tủ không khóa. Bên trong có mấy túi lương thực và bột mì, đều là gạo ngon mì tốt, còn có một rổ trứng gà, một rổ mì sợi thượng hạng, mấy con cá ướp muối, một bát thịt mềm, còn bày mấy túi kẹo, đường trắng và đường đỏ đều có. Có hai bình dầu, lão thái thái cầm lấy mở ra ngửi, một bình dầu vừng, một bình dầu cải, còn có mấy túi gia vị giá tiền không rẻ.

Kiều Diệp phát hiện gia vị trong bếp của nhà cha chồng cặn bã rất đầy đủ. Thời đại này bởi vì con đường Tây Vực và trên biển phát triển, không ít gia vị đều đã có. Đường trắng, đường phèn và đường đỏ cũng đã được làm ra. Nước chấm đã có từ lâu, chỉ là nhìn phẩm chất hương vị tốt hay xấu, giá cả cũng không giống nhau, nhưng những thứ này đều không rẻ, vì thế nàng cảm thán nói: “Nhà cha chồng ta sống thật tốt, chỉ là những thứ đường, dầu, gia vị cùng bột mì trắng này, đã tốn không ít tiền. Bà nội, ngươi xem trong phòng bếp chỉ có một bát thịt mềm, cộng thêm thịt xào trên bàn, cũng không có bao nhiêu. Cho nên còn lại có khả năng đã bị mẹ chồng ta cầm đi hiếu kính nhà mẹ đẻ nàng.”

Ngoại trừ xem nhà bếp của cha chồng cặn bã có bao nhiêu đồ vật ra. Trọng điểm vẫn là lật tẩy chuyện mẹ chồng lấy đồ nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ. Nếu Kiều Diệp không đề cập tới, đám người lão thái thái đều tức giận đến suýt chút nữa quên mất chuyện này.

Vừa vặn nhìn con trai con dâu tiến đến. Lão thái thái trầm mặt hỏi: “Mười mấy cân thịt các ngươi mang về ngày hôm qua đâu? Sao lại chỉ có bấy nhiêu?”

Bây giờ thời tiết nóng, bà để con dâu mang về, lấy một ít muối ướp muối, có thể ăn nhiều thêm mấy ngày, nhưng lại không nhìn thấy thịt muối.

Lục Thanh Vinh biết thê tử hôm qua cắt hơn phân nửa thịt, để con riêng đưa đến nhà mẹ đẻ của nàng. Nàng đã nói với hắn, nói thời tiết nóng sợ thịt thiu.

Đối với chuyện phụ cấp nhà mẹ đẻ của thê tử, hắn xưa nay đều mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao nàng là nữ nhân hắn yêu mến, nàng trợ cấp nhà mẹ đẻ vui vẻ, liền để nàng cao hứng là được. Hắn cũng không thèm để ý chút lương thực kia, Hiện tại bị mẹ ruột hỏi như vậy, hắn đương nhiên không thể nói bị thê tử cầm đi nhà mẹ đẻ, vì vậy nói: “Hôm qua ta cắt một ít, cầm đi đưa cho bạn cùng trường. Thời tiết quá nóng, ta sợ để trong nhà bị thiu.”

Kiều Diệp nói: “Bà nội, cha chồng của ta thì ra hiểu chuyện trong phòng bếp như vậy sao?” Loại quân tử như cha chồng cặn bã tránh xa bếp, làm sao biết những thứ này.

Lục lão thái thái cũng không tin lời của con trai, hơn nữa cho dù thật sự cầm đi đưa bạn học, cũng khiến trong lòng bà không thoải mái. Hôm qua đưa hết thịt cho nhà lão Ngũ, ngoài miệng hắn mặc dù nói giữ lại chút hiếu thuận với bà nhưng cuối cùng lại cầm đi tất cả. Bà làm nương cũng không có ăn, hắn ngược lại hào phóng, còn cầm nhiều như vậy đi tặng người.

Lão thái thái nghe Kiều Diệp nói, hừ lạnh nói: “Rốt cuộc là đưa cho đồng môn, hay là hiếu kính nhà nhạc mẫu, ai biết được.”

Lục Thanh Vinh lạnh căm căm nhìn Kiều Diệp. Lúc này hắn chỉ muốn làm một chuyện là ném nha đầu châm ngòi ly gián, châm ngòi thổi gió này ra ngoài. Nnhưng hắn là quân tử, trước mặt nhiều người như vậy, tự nhiên không thể làm loại chuyện này. Trọng điểm hiện tại vẫn là dỗ mẹ ruột tốt, lại dỗ mẹ ruột thu thập nha đầu chết tiệt này. Đây cũng là biện pháp tốt nhất hắn và thê tử nghĩ ra để xử lý nha đầu kia.

Hắn cười nói: “Nương, xem người nói lời tức giận gì này. Ta muốn hiếu kính, đó cũng là hiếu kính ngài! Ta và mấy người bạn cùng trường sang năm phải cùng đi thi cử nhân, gần đây đi lại tương đối nhiều. Cho nên muốn đưa chút thịt, kéo quan hệ, sang năm cùng đi thi, cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.”

Chỉ cần liên lụy đến tiền đồ của hắn, lão thái thái sẽ không truy vấn quá nhiều. Dù sao cũng không có chứng cứ chứng minh, thịt kia rốt cuộc là đưa cho ai.

Kiều Diệp có thể đoán được suy nghĩ của cha chồng cặn bã, nhưng muốn chứng cứ còn không đơn giản sao? Một lát liền để hắn thổ huyết, nhưng bây giờ còn có chuyện khác cần làm.

Nàng tiến đến bên tai lão thái thái nói: “Bà nội, cháu nhìn thấy quần áo kế huynh kế muội của tướng công, cùng hôm qua lại không giống nhau. Chất liệu kiểu dáng tốt, vừa rồi mua cửa hàng may của chúng ta, một bộ ít nhất cũng mấy trăm văn tiền.”

Còn thở dài tỏ vẻ ủy khuất: “Tướng công ta hôm qua thành thân, cũng không có quần áo mới mặc, haiz!” Phương diện này đúng là cha chồng cặn bã rất quá phận.

Mấy người lão thái thái cũng nhớ ra, hôm nay còn muốn xem chi phí ăn mặc của hai đứa con hoang này, vì thế lão thái thái không chào hỏi con trai con dâu, dẫn người của Lục gia ra khỏi phòng bếp.

Trực tiếp đi đến phòng Lục Châu Lam, đưa tay đẩy cửa.

Trước kia bà ta đến nhà con trai nhỏ ở mấy ngày, cho nên đối với nhà vẫn là quen thuộc.

Nhìn thấy đám người lão thái thái như vậy, Úc Uyển Chi thay đổi sắc mặt. Đây là muốn làm gì?

Lục Châu Lam thấy thế sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm. Bà già này thật quá đáng, không được sự đồng ý của nàng ta đã muốn vào phòng của nàng ta. Nàng ta liếc mắt nhìn kế phụ sắc mặt cũng không tốt.

Đối với mẫu thân lo lắng nói: “Nương, đó là khuê phòng của con, các đường ca đường đệ đi vào, có ảnh hưởng đến thanh danh của con hay không?”

Lời này mặc dù không tính là lớn tiếng nhưng đều có thể nghe thấy. Nàng ta lúc này còn ghét bỏ lợi hại, những người chân đất này đi vào, đem gian phòng của nàng đều nhiễm bẩn.

Lục lão thái quay đầu lạnh lùng nhìn Lục Châu Lam một cái: “Yên tâm, nam đinh Lục gia chúng ta cũng sẽ không không có chừng mực như vậy.”

Trước kia nhìn thấy ả con hoangnày còn rất nhu thuận hiểu chuyện. Xem ra đều là giả vờ. Ả con hoangcần nhờ con của bà nuôi, bây giờ còn ghét bỏ bọn họ, hừ. Nói xong bà đã đẩy cửa phòng ra. Mang theo Kiều Diệp cùng mấy con dâu đi vào.

Đám người Lục đại ca thì ở lại bên ngoài, trước đó bọn họ cũng không muốn tiến vào gian phòng của cháu gái kế.

Lục Thanh Vinh tự nhiên cũng không tiện đi vào. Sắc mặt khó coi, quay đầu lạnh lùng nhìn Lục Thiều “Đều là chuyện tốt do thê tử ngươi làm, nàng vừa vào cửa liền náo loạn trong nhà gà bay chó sủa, rốt cuộc là có dụng ý gì?”

Nếu không phải nha đầu chết tiệt kia nói những lời kia, mẹ hắn làm sao có thể đột nhiên muốn đi phòng con gái. Hắn hiểu rõ mẹ ruột, sợ là sẽ cố ý đi nhìn kế nữ xem có quần áo gì. Hắn chưa bao giờ đi đến phòng kế nữ, cũng không quan tâm đến cách ăn mặc của kế nữ, nhưng bình thường cũng có chú ý, thê tử không ít lần mua quần áo và trang sức cho kế nữ. Ý tứ là lấy tư sắc và tính tình kế nữ, bồi dưỡng thật tốt, tương lai nhất định có thể gả đến đại hộ nhân gia.

Hắn thấy kế nữ tướng mạo ôn nhu, khí chất dịu dàng nhu thuận, còn biết chữ, không kém gì những tiểu thư đại hộ trong huyện thành, cũng liền chấp nhận ý nghĩ của thê tử, nếu kế nữ tương lai gả tốt, đối với hắn và con riêng cũng là một phần trợ lực.

Huống chi kế nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hắn đã sớm coi như con ruột mà đối đãi lớn lên. Chi phí ăn mặc tốt một chút, hắn cho rằng là nên làm, nhưng hắn nghĩ như vậy, lại không có nghĩa là người quê có thể tiếp nhận, không có cách nào nổi giận với mẹ ruột, ngoài miệng lại đấu không lại nha đầu lưu manh vô lại chết tiệt kia, chỉ có thể phát tiết lửa giận lên người nhi tử.

Lục Thiều nhìn về phía cha, ánh mắt cũng lạnh lẽo. Cả người hắn mang theo một loại lạnh nhạt: “Cha nói lời này quá nghiêm trọng, vợ ta chẳng qua là theo bà nội tới. Ngươi có ý kiến với bà nội ta, cũng không cần lấy vợ ta làm bè đâu. Vợ ta cũng không dám nhận, lại càng không dám cõng cái danh như vậy.” Vợ mình phải tự mình bảo vệ.