Mà tin tức biên quan đại thắng này, rất nhanh đã truyền khắp kinh thành, thậm chí toàn bộ Đại Dần.
Dân chúng cũng nhịn không được hoan hô. Tên Kiều Vũ cũng đã nổi danh ở Đại Dần, trở thành chiến thần bất bại. Tiếp theo tin tức Kiều Vũ là Kiều Diệp thân ca ca cũng truyền ra ngoài. Kinh động đến không ít người trước đó không biết việc này.
Kiều Diệp biết ca ca của nàng lợi hại, sau khi lập công lớn như vậy, cũng rất cao hứng và kích động. Nghe ý của Dực Vương, Kiều Vũ sau đó sẽ theo sứ thần cùng nhau hồi kinh phong thưởng. Đến lúc đó huynh muội bọn họ có thể gặp mặt.
Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, sau khi hận Kiều Diệp thấu xương biết được tin tức này, đều là tức giận gần chết. Phản tặc bên này cũng lo âu vô cùng.
Trước đó bọn họ ở biên cảnh cũng đã bố trí không ít, khi Kiều Vũ còn chưa đi đến biên cảnh, tất cả đều nằm trong sự khống chế của bọn họ. Nhưng sau khi Kiều Vũ đi, chẳng những cứu Giang Dực Kỳ, còn trợ giúp Trấn Quốc Công liên tiếp đánh thắng trận, phá hủy không ít kế hoạch của bọn họ. Còn đào người của bọn họ ra ngoài lề, hoặc là đưa đi chiến trường bị giết.
Chờ sau khi Kiều Vũ được phong đại tướng quân một mình lĩnh quân, càng là thế như chẻ tre liên tiếp thu phục thành trì bị tiền triều bọn họ đánh mất. Hiện tại triều đình trắng trợn rêu rao việc này, cho nên tiền triều ở trong mắt dân chúng, đó chính là đại danh từ ‘phế vật bại quốc’.
Thanh danh tiền triều càng ngày càng thối, tân triều cũng càng ngày càng được lòng dân. Tiếp tục như vậy, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt gì. Luôn cảm thấy huynh muội Kiều Diệp chính là chuyên tới khắc bọn hắn. Thậm chí có phản tặc còn mời thuật sư làm phép, muốn để cho huynh muội Kiều Diệp xui xẻo, chỉ tiếc, huynh muội Kiều Diệp đều là hồn thuộc về dị giới, một chiêu này căn bản vô dụng.
Mọi người còn đắm chìm trong niềm vui sướng đại thắng ở biên cảnh, địch quốc chủ động đầu hàng, phải tiến cống
Thời gian nhoáng một cái đã đến lúc ra bảng thi Hội. Người kinh thành vốn vẫn luôn rất chú ý tới thi hội. Lần này bởi vì đám người Kiều Diệp và Giang Dực Lân đặt cược nhiều như vậy, nên càng được chú ý hơn.
Vừa yết bảng, người đi tranh nhau xem không chỉ là thí sinh, người nhà thí sinh, còn có rất nhiều người xem náo nhiệt. Tất cả mọi người muốn nhìn một chút, rốt cuộc đám người Kiều Diệp sẽ thua mấy chục vạn lượng, hay sẽ kiếm lời trên trăm vạn lượng.
Chờ một tấm bảng cuối cùng dán lên trên tường.
Đột nhiên có người hét rầm lên: “Hội Nguyên là Lục Thiều, Hội Nguyên là Lục Thiều!”
“Mua đúng rồi, vậy mà đám Kiều Diệp lại thật sự mua đúng.”
“A, Lục Thiều thật sự thi được Hội Nguyên? Ta còn mua Tống Thiếu Dương, hắn là hạng thứ mấy?”
“Tống Thiếu Dương xếp hạng thứ ba, hạng hai là một tài tử Giang Nam, cũng là một trong những ứng cử viên đứng đầu Hội Nguyên lần này.”
“Hắn đây là Tứ Nguyên cập đệ, chỉ kém một chút trạng nguyên cuối cùng chính là Ngũ Nguyên cập đệ. Lục Thiều thật lợi hại.”
“Ha ha, đó là đương nhiên, cũng không nhìn nương tử hắn là ai.”
Đám người Lục Thiều ngồi ở trà lâu cách chỗ yết bảng không xa. Lúc này đã nghe thấy bên kia truyền đến tiếng thét chói tai. Trên mặt Kiều Diệp lộ ra nụ cười thật to, hiếm khi lộ ra thần sắc kích động.
Nàng tóm lấy cánh tay Lục Thiều: “Lão Lục, ngươi thi đậu Hội Nguyên rồi.” Tiểu tướng công nhà nàng quả nhiên trâu bò.
Lục Thiều mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt cưng chiều: “Ta sẽ không để nàng thất vọng.”
Lần này hắn cũng là dùng hết toàn lực, quả nhiên không có để cho tiểu tức phụ bọn họ thất vọng.
Giang Dực Lân kích động ném hết cái ly trong tay đi: “Hội Nguyên, muội phu của ta là Hội Nguyên.”
Hôm nay cùng chờ danh sách, còn có đám người Miêu Phi Vũ, Lận Hạo và bạn học thân thiết của Lục Thiều.
Nghe thấy Lục Thiều trúng Hội Nguyên bọn họ cũng vui theo.
“Lục Thiều, chúc mừng chúc mừng! Ha ha, Thiều đệ lợi hại!”
Phòng bên này không ngừng truyền ra tiếng cười chúc mừng. Phòng bên cạnh, mặt Tống Thiếu Dương đen lại. Lần này hắn cũng đã dốc hết toàn lực, cảm thấy mình phát huy rất tốt. Tranh giành Hội Nguyên vẫn là có hi vọng. Có ai ngờ chẳng những không thi đậu Hội Nguyên, chỉ thi được hạng ba.
Ngũ hoàng tử thấy sắc mặt hắn khó coi như vậy, không khỏi khuyên nhủ: “Thiếu Dương, thứ tự thi Hội này của ngươi rất không tệ.”
Người đi theo ở trong phòng cũng nhao nhao nói: “Đúng vậy, hạng ba đã rất tốt.”
Nơi này còn có một người cũng tham gia thi hội, thứ tự lại xếp hạng cuối. Bản thân hắn còn rất vui vẻ, cho nên không thể nào hiểu được, Tống Thiếu Dương thi hạng ba sao mặt mũi còn đen thành như vậy.
Thi hạng ba cũng không cao hứng như vậy, để cho bọn họ những thứ hạng cuối cùng này cùng những người không thi đậu kia làm sao chịu nổi.
Bát hoàng tử trong miệng cũng đang an ủi, trong lòng lại có chút hả hê. Theo ý hắn, Tống Thiếu Dương thi nằm chót bảng, thậm chí thi rớt mới tốt.
Tống Thiếu Dương thở dài: “Vấn đề không phải hạng ba, là ta bị Lục Thiều đè đầu. Vốn dĩ ta còn muốn Kiều Diệp lau mắt mà nhìn ta một phen, ai ngờ lại vắng lặng như vậy.”
Mọi người vừa nghe, liền nghe ra nguyên nhân thực sự khiến hắn đen mặt.
Đám người Ngũ hoàng tử: “……”
Tên này thật sự trúng độc của Kiều Diệp.
Ngũ hoàng tử sợ hắn nghĩ không ra, vì thế nói: “Lần này đệ tam danh cũng không đại biểu cái gì. Chờ đến khi thi Đình ngươi thi trạng nguyên, còn có thể ép hắn trở về.”
Tống Thiếu Dương chỉ cần thi đậu Trạng Nguyên, đối với bọn họ là tương đối có lợi.
Những người khác cũng an ủi như vậy, cổ vũ Tống Thiếu Dương, để hắn tranh cao thấp với Lục Thiều khi thi Đình.
Tống Thiếu Dương cũng lập tức có động lực, nắm chặt nắm đấm nói: “Đúng, chờ thời điểm thi đình, ta lại giẫm hắn xuống.”
Tiếp theo hắn nghĩ đến một vấn đề: “Lần này Lục Thiều đỗ Hội Nguyên, bọn Kiều Diệp kiếm được rất nhiều bạc.”
Lại có chút hả hê nói: “Cũng không biết sòng bạc kia có thể bồi thường đến muốn khóc hay không.”
Mấy người Ngũ hoàng tử: “……”
Cũng không phải hắn kiếm nhiều bạc, hắn cao hứng cái gì.
Tên này hết thuốc chữa, thật sự là hết thuốc chữa. Nếu như bọn họ biết hiện đại có loại não yêu đương, vậy tuyệt đối sẽ gọi Tống Thiếu Dương là não yêu đương.
Mà lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Tống Thiếu Dương, không phát hiện Tống Thiếu Dương nói xong, Bát hoàng tử sắc mặt hơi đổi.
Một gian phòng khác.
Những người khác cũng nghĩ tới việc đặt cược trước đó.
Giang Dực Lân tươi cười nói: “Lần này chúng ta kiếm bộn rồi. Chờ người báo hỉ tới, chúng ta liền đi sòng bạc đổi bạc thắng được ra.”
Hắn tuy kiếm lời rất nhiều tiền, bạc bây giờ đối với hắn mà nói, chỉ là con số nhưng đây là lần đầu tiên cược thắng nhiều tiền như vậy. Muội phu hắn thật sự là quá cố gắng.
Những người khác cũng nhao nhao nói: “Đúng đúng, lát nữa chúng ta đi đổi tiền.”
Lận Hạo vỗ bàn, kích động đến đỏ mặt: “Mẹ kiếp, lần này ta cũng thành người có mười mấy vạn lượng bạc rồi.”
Lúc trước hắn dỗ tổ mẫu và mẹ ruột ở hậu viện, mỗi người cho hắn một vạn lượng đi đặt cược. Thêm vào tiền của hắn, cho nên cược hết cho Lục Thiều ba vạn lượng bạc.
Vốn dĩ chỉ là vì nhìn Giang Dực Lân đặt cược mười vạn lượng, hắn không nhịn được đi theo thôi. Đối với việc Lục Thiều có thể trúng hội nguyên hay không, hắn cũng không nắm chắc. Thậm chí còn bị các đường huynh đệ biết, một mực cười nhạo hắn sẽ thua chết, còn bị lão tử hắn gọi đi thư phòng mắng một trận, nói hắn không coi tiền bạc ra gì, dám lấy nhiều như vậy đi đánh bạc. Nếu như thua, đây chính là ba vạn lượng.
Hắn chỉ có thể yên lặng thừa nhận nhưng bây giờ đã có thể hoàn toàn hãnh diện.
Hắn lại nói: “Lát nữa đến sòng bạc đổi bạc, ta không cần ngân phiếu. Ta muốn đem toàn bộ hơn mười vạn kia đổi thành bạc, sau đó đóng thành rương khiêng về phủ. Cũng để cho cha cùng các đường huynh đệ kia của ta nhìn xem, ta có ánh mắt rất tốt.”
Khuất Kích cũng vỗ bàn nói: “Chủ ý này tốt, ta cũng phải làm như vậy.”
Hắn cũng đặt cược ba vạn lượng nhưng chính hắn chỉ có mấy ngàn lượng bạc, số còn lại đều là dỗ trưởng bối trong nhà. Trong đó ông ngoại hắn ra phần lớn, cho hắn một vạn năm ngàn lượng. Nói Lục Thiều là học sinh của mình, dù thế nào cũng phải ủng hộ. Lúc ấy hắn cũng cảm thấy tất cả mọi người đều điên rồi, cho nên hắn cũng nhất định phải điên theo một phen. Ai ngờ được lại cược thắng. Vừa nghĩ tới có thể đi đổi mười mấy vạn lượng bạc, liền kích động bay lên.