Lục Mai vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Tống Thiếu Dương đi đến trước mặt nàng ta, ánh mắt lạnh lùng: “Nói đi, sao ngươi không tiếp tục vu oan hãm hại ta? Ta đúng là coi Lục Thiều như đối thủ thi Hội nhưng lại không muốn làm chuyện không có phẩm chất này.”
Lại hừ lạnh một tiếng: “Ta muốn dựa vào thực lực để so sánh với hắn. Loại thủ đoạn không ra gì này, cũng chỉ có người sau lưng ngươi mới có thể dùng.”
Hắn biết Kiều Diệp dùng mười vạn lượng bạc cược Lục Thiều thi đậu Hội Nguyên, trong lòng quả thật rất hâm mộ và chua xót. Lúc đó chỉ có một suy nghĩ, hắn nhất định phải vượt trên Lục Thiều trong thi Hội, lấy được Hội Nguyên. Như vậy chẳng những có mặt mũi, đối với trong nhà cũng có bàn giao, khả năng còn có thể để Kiều Diệp nhìn mình cao hơn một chút. Cho nên có lẽ có người không hy vọng, còn muốn ngăn cản Lục Thiều tham gia thi hội nhưng không bao gồm hắn.
Hôm qua Kiều Tiểu Liên hồi phủ, mang đến cho hắn một tin tức, nói hôm nay Kiều Diệp và Lục Thiều để hắn đi xem kịch, hắn đã tới lúc ăn trưa. Đến mới phát hiện nha dịch phủ doãn Kinh Đô, thế mà cũng bị gọi đến. Sau đó chờ Lục Mai xuất hiện.
Hắn không bất ngờ lắm với việc Lục Mai hại Lục Thiều, dù sao hắn cũng đã kiểm tra cẩn thận chuyện liên quan đến Lục Thiều. Vốn còn có chút hả hê với Lục Thiều, nghĩ tên này làm người có vấn đề, tỷ ruột cũng muốn liên tiếp hại hắn. Ai ngờ trong nháy mắt Tống Thiếu Dương đã bị Lục Mai đập một cái nồi lớn vào người. Hắn từ giữa trưa đã tới rồi, càng không có khả năng đi làm loại chuyện này. Nếu không đến xem kịch, Không phải hắn đã bị Lục Mai vu oan hãm hại thành công rồi sao? Vậy hắn cũng quá oan uổng rồi.
Đặc biệt là tin tức này nếu truyền đi, hắn sẽ trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành. Sẽ bị người ta nói không chơi nổi, lòng dạ hẹp hòi lại sợ Lục Thiều.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Mai càng ngày càng lạnh: “Ta chưa từng chạm qua ngươi, cũng không thừa nhận ngươi là thiếp thất. Lần này ngươi dám kéo hãm hại ta lung tung, về sau ở trong tù cho tốt đi, Tống gia không tha cho ngươi.” Đối với Lục Mai, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.
Sắc mặt Lục Mai lại thay đổi, trong mắt tràn đầy cầu xin: “Công tử, ta cũng bị ép buộc.”
Trong nháy mắt bán cha ruột: “Là cha ta buộc ta làm như vậy, ta thật không phải cố ý. Van cầu ngươi đừng đưa ta đi tù.”
Nàng ta một bộ mềm mại đáng thương khóc cầu xin tha thứ nhưng đối với Tống Thiếu Dương đã quen nhìn mỹ nữ mà nói, muốn bao nhiêu cay mắt liền có bấy nhiêu cay mắt.
Hắn quay đầu nói với Lý bộ đầu: “Mang người đi đi, thẩm vấn kỹ lưỡng người sau lưng nàng ta. Ngu phụ dám hạ độc đối với cử nhân, vu oan hãm hại đối với con cháu thế gia như vậy, cũng không thể để đại nhân nhà các ngươi tùy tiện phán xét.”
Ý tứ này là muốn để Lý bộ đầu chuyển cáo thái độ của hắn đến phủ doãn Kinh Đô.
Lý bộ đầu cười nói: “Tống công tử yên tâm, ta nhất định sẽ mang lời của ngươi nói cho đại nhân.”
Nói xong liền đưa mắt cho nha dịch thủ hạ. Có hai người tiến lên áp giải Lục Mai, muốn mang nàng ta đi.
Lục Mai lần này thật sự hoảng sợ, nàng ta không muốn ngồi tù, thấy Tống Thiếu Dương lạnh lùng như vậy, nàng ta khóc lóc nhìn Lục Thiều.
“Ngũ lang, ta thật không phải cố ý, tất cả đều là cha bức ta làm như vậy. Ta…”
Nàng ta muốn khóc lóc kể lể và giải thích nhưng Lục Thiều không muốn nghe, nói với Lý bộ đầu: “Hôm nay làm phiền các ngươi, ta đưa các ngươi ra ngoài đi.”
Lý bộ đầu cười gật đầu: “Lục công tử thật sự là quá khách khí, đây là chuyện chúng ta nên làm.”
Đương nhiên, nếu đổi thành cử nhân bình thường, cũng không có mặt mũi lớn đến mức có thể để bọn họ đến nhà chờ lâu như vậy, chỉ vì bắt người tại chỗ.
Lục Mai thấy Lục Thiều cũng lạnh lùng tuyệt tình như vậy, bị hai nha dịch kéo ra ngoài. Nàng ta không nhịn được bắt đầu chửi ầm lên với Lục Thiều, chỉ là mới mắng được hai câu, đã bị một gã nha dịch trong đó che miệng kéo đi.
Lục Thiều đưa người tới cửa, lấy từ trong tay áo ra một tấm ngân phiếu kín đáo đưa cho Lý bộ đầu.
“Hôm nay vất vả cho các ngươi, một chút lòng thành các ngươi cầm đi uống trà.”
Hôm nay đúng là đã làm phiền người ta đợi một lúc lâu, chỗ tốt nên nhét vào đúng chỗ. Về sau có việc, cũng dễ gọi.
Ý cười trong mắt Lý bộ đầu chân thành thêm vài phần, từ chối nhã nhặn một lần liền nhận lấy. Nghĩ thầm, đều nói vị Lục công tử này là người thông minh, thông suốt. Quả nhiên không phải như những con mọt sách kia, không biết linh hoạt. Đối với những nha dịch hạ cửu lưu như bọn hắn, cũng không có loại vênh váo tự đắc này.
Lục Thiều không những không coi thường bọn họ mà còn đối xử bình đẳng, khiến bọn họ có hảo cảm. Người như vậy, có thiên phú đọc sách, có tài năng, còn có bối cảnh. Chẳng những trên có thể kết giao con cháu quan lại thế gia, dưới có thể kết giao người tam giáo cửu lưu, về sau tiền đồ tuyệt đối vô lượng, phải giao hảo nhiều hơn.
Lục Mai bị áp giải rời đi, nhịn không được sinh ra hối hận. Nàng ta thật sự không ngờ Lục Thiều và Tống Thiếu Dương lại ác như vậy, trực tiếp đưa nàng ta vào tù. Nếu không, đừng nói là đưa canh gà, đối với vợ chồng Lục Thiều tuyệt đối kính nhi viễn chi rồi. Cũng không biết nếu cha nàng ta biết chuyện nàng ta bị bắt, có thể nghĩ biện pháp tới cứu nàng ta hay không.
Lúc này Lục Mai còn ôm hy vọng xa vời của bản thân mình. Nhưng hiển nhiên nàng ta còn nghĩ sự việc quá nhẹ. Sau khi được đưa đến phủ doãn Kinh Đô, nàng ta bị đưa vào đại lao trước, sau đó liền bị người của Tiêu Cảnh Thần mang đi.
Cấu kết với phản tặc, đương nhiên phải mang về thẩm vấn một phen. Tội danh cuối cùng, không phải là hạ độc hại cử nhân chưa thành đơn giản như vậy, mà là tội phản nghịch. Tội lưu đày là chạy không thoát.
Lục Mai bị mang đi, bị dùng rất nhiều thủ đoạn buộc nàng ta phải khai ra cấu kết với phản tặc như thế nào. Nàng ta thế mới biết, thì ra cha ruột nàng ta vậy mà to gan cấu kết phản tặc. Mình muốn đi tìm chết thì thôi, còn cố ý liên lụy hại nàng ta. Cha ruột như vậy thật sự là quá lòng dạ hiểm độc. Nếu như biết sẽ như vậy, nàng ta tuyệt đối sẽ không nghe hắn.
Trong một căn phòng nhỏ tối đen, thỉnh thoảng bị thẩm vấn, Lục Mai thật sự suýt nữa sụp đổ, cũng đưa cha ruột Lục Thanh Vinh này lên làm người hận nhất. Những gì đã nói với Lục Thanh Vinh, những gì nàng ta biết đều khai báo. Càng hối hận, mỗi ngày đều khóc rống. Sớm biết như vậy, từ lúc ở trong thôn nàng ta đã một lòng với đệ đệ. Đặc biệt là luôn không nhịn được nhớ tới đủ loại bảo vệ và che chở của Lục Thiều từng đối với nàng ta.
Đã từng có một cơ hội lên như diều gặp gió, cùng sống những ngày tháng tốt đẹp với đệ đệ đặt ở trước mặt. Nàng ta chẳng những không quý trọng, càng không có bắt lấy, còn chủ động đem hắn liên tiếp đẩy ra ngoài. Nàng ta hối hận!
Đối với cha ruột và mẹ kế cũng hận thấu xương, cảm thấy nàng ta biến thành như vậy, đều là bọn họ làm hại. Từ bây giờ đến nửa đời sau nàng ta vẫn luôn hối hận. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.