Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 426: Trong lòng chỉ có một ý niệm, xong đời!




Tiếp theo từ sau tấm bình phong, vài tên mặc trang phục nha dịch đi ra.

Nhìn thấy mấy người xuất hiện, tâm lý may mắn trong lòng Lục Mai không còn. Lục Thiều thế mà lại để nha dịch ở nhà chờ. Liên tưởng tới lời hắn vừa rồi một mực hỏi nàng ta, nàng ta mới phản ứng lại. Chuyện mình cần làm, sợ là đã sớm bị hắn biết hoặc đoán được. Hắn chẳng những đề phòng nàng ta, còn cố ý để nha dịch ở chỗ này chờ. Đây là muốn làm gì? Bắt người tỷ tỷ ruột này sao?

Nàng ta hoảng hốt, trên mặt mạnh mẽ ép ra một nụ cười: “Ngũ Lang, ngươi đây là ý gì?”

Lục Thiều nhướn mày: “Ta cho rằng ngươi sẽ đoán được ta là có ý gì. Ngươi hầm canh gà này, hạ vào không ít thứ nhỉ? Ta không cần phải nói, tám chín phần mười là thứ sẽ dẫn đến tiêu chảy.”

Hắn nghiền ngẫm rồi cười: “Hơn nữa còn là tác dụng chậm, sau khi ta uống xong canh gà, đêm nay và sáng mai đều sẽ không có việc gì. Chờ bắt đầu từ đêm mai, sẽ bắt đầu tiêu chảy, hơn nữa sẽ càng lúc càng lợi hại, nghiêm trọng đến mức không thể tiếp tục khoa khảo.”

Ánh mắt của hắn sắc bén nhìn Lục Mai: “Giống như ta thi Đồng Sinh vậy, canh gà ngươi cho ta uống đều bỏ thêm nguyên liệu, cho nên ta thi không đậu.”

Lời này khiến sắc mặt Lục Mai thay đổi: “Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, làm sao có thể hạ thứ tiêu chảy gì đó với ngươi. Ngươi cũng đừng nghe người ta xúi giục.”

Nàng ta còn cố ý giả vờ bị lời nói của Lục Thiều làm bị thương, lau nước mắt. Sau đó nhanh chóng đưa tay muốn lấy cái bát trên bàn: “Nếu như ngươi không muốn uống, không nhận ân tình của ta thì thôi, ta mang về tự mình uống. Cùng lắm thì sau này ta chủ động cách xa ngươi một chút.”

Nàng ta muốn đem canh trong chén đổ về trong hũ gốm, sau đó nhanh chóng xách rời đi nhưng lại bị Kiều Diệp nắm lấy cánh tay của nàng ta: “Vội vã muốn tiêu diệt chứng cứ như vậy sao? Có phải ngươi cảm thấy chúng ta là quả hồng mềm, ngươi có thể lặp đi lặp lại nhiều lần bóp à? Lần trước ngươi hạ dược tướng công ta, hắn đều nể tình đã từng là tỷ đệ một hồi, cũng không truy cứu. Nhưng bây giờ trong lần khoa khảo quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, ngươi lại muốn hại hắn thi thất bại.”

Trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Lục Mai, đừng nói là tỷ tỷ, ngay cả làm người ngươi cũng không xứng làm. Cũng may tướng công ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ngươi. Cũng may từ đầu đến cuối chúng ta đều không tin ngươi sẽ thay đổi, càng luôn khảo nghiệm ngươi. Kết quả, ngươi lần nữa lấy thân tình làm đá kê chân, muốn hại thân đệ đệ ngươi.”

Nàng lại nói: “Ngươi nói, lần này chúng ta còn có thể buông tha ngươi sao?”

Sắc mặt Lục Mai lần nữa thay đổi, nghe Kiều Diệp nói xong, cũng hiểu rõ hai ba ngày gần đây cái gọi là hòa giải, tất cả đều là hai người này diễn trò cho nàng ta xem, hơn nữa muốn dụ nàng ta mắc câu.

Nàng ta mạnh miệng không thừa nhận: “Kiều Diệp, ngươi đừng vội ngậm máu phun người.”

Lại trừng Kiều Diệp đầy mắt oán hận: “Đều là tại ngươi, nếu như không phải ngươi, đệ đệ của ta làm sao có thể đối với ta như vậy. Ngươi chính là cái kẻ quấy gia tinh.”

Lần này nàng ta bộc lộ cảm xúc chân thật, bởi vì người nàng ta hận nhất chính là Kiều Diệp, vẫn luôn cho rằng vì Kiều Diệp xúi giục, mới làm hại đệ đệ cùng nàng ta ly tâm. Làm hại nàng ta bị Úc gia ức hiếp, chỉ có thể bò lên giường Tống Thiếu Dương, đến kinh thành làm tiểu thiếp cho người ta.

Lục Thiều nhíu mày, nhìn Lục Mai với ánh mắt không vui: “Ngươi đủ rồi, tự mình làm sai chuyện, luôn thích trách ở trên người người khác. Ta có thể có hôm nay, mà không bị các ngươi lần lượt hại thành công, may mà có nương tử của ta. Người ngậm máu phun người chính là ngươi. Nói nhảm cũng không cần nói nữa, ngươi không thừa nhận cũng không sao, canh gà này chính là chứng cứ.”

Hắn nói xong không để ý tới Lục Mai, mà là nhìn về phía nha dịch nói: “Lý bộ đầu, phiền các ngươi mang phủ y đến hỗ trợ xem, trong canh gà này có phải có vấn đề hay không.”

Hắn từ khi biết Lục Mai chủ động tới hòa giải, liền đoán được nàng ta còn sẽ dùng biện pháp cũ hại mình, cho nên hôm nay sớm mời bộ đầu của Phủ doãn Kinh Đô tới chờ, còn mời bọn họ mang phủ y trong phủ doãn Kinh Đô tới.

Lý bộ đầu cười nói: “Lục công tử khách khí.”

Sau đó mời một lão giả phía sau hắn kiểm tra canh gà. Người nọ tiến lên bưng bát lên ngửi, còn chuẩn bị nếm thử.

Lục Mai thấy thế không nhịn được đưa tay, muốn đem bát canh gà kia đánh đổ nhưng cổ tay lại bị Kiều Diệp bắt lấy không thể động đậy.

Biểu hiện này của Lục Mai vừa nhìn đã biết trong lòng có quỷ. Phủ y nếm thử một ngụm canh gà, tinh tế phân biệt.

“Trong canh gà này quả thật bỏ thêm một vị thuốc sẽ dẫn đến tiêu chảy. Như Lục công tử nói, uống xong buổi tối ngày mai mới có thể phát tác.”

Hắn lại kiểm tra bình gốm: “Mà dược liệu kia, đã sớm bị xử lý, cho nên trong bình không có. Ngoại trừ ta, thái y chắc chắn có thể trực tiếp nếm ra. Thật sự là muốn chứng minh, có thể đem canh gà cho chó mèo ăn, nhìn xem có tiêu chảy hay không liền biết.”

Ý tứ trong lời này cũng đại biểu, Lục Mai có thừa nhận hay không cũng giống nhau, bởi vì canh gà này chính là chứng cứ.

Lý bộ đầu nhìn Lục Mai nói: “Vừa rồi chúng ta ở sau bình phong nghe được rõ rõ ràng ràng, chính ngươi nói đây là ngươi tự tay hầm. Cho nên ngươi bây giờ hạ độc đối với cử nhân, tang vật đều có. Bây giờ cùng chúng ta về phủ doãn kinh đô chờ đại nhân thẩm phán đi.”

Thân phận cử nhân đã tiến vào giai tầng sĩ trong sĩ nông công thương. Lục Mai hạ độc muốn hại cử nhân, tai ương lao ngục này làm sao cũng chạy không thoát.

Lục Mai càng hoảng hốt hơn, lắc đầu nói: “Không, ta chính là nấu chén canh gà cho đệ đệ, ta không có hạ độc. Đây, đây nhất định là người khác hạ thủ.”

Lý bộ đầu nói: “Không cần ngụy biện, ngươi vừa mới nói tự mình hầm, chúng ta đều nghe được.”

Nói xong liền tiến lên, dùng nút buộc phạm nhân đặc biệt buộc chặt hai tay Lục Mai, chuẩn bị áp giải nàng ta về phủ doãn Kinh Đô.

Lục Mai vừa giãy dụa vừa nói: “Các ngươi biết ta là ai không? Tướng công ta là Tống thiếu Dương công tử của Tống gia, biểu đệ ruột của Ngũ hoàng tử. Ta nói thật với các ngươi, canh gà này là hắn bảo ta hầm, đưa tới cho đệ đệ ta. Thật ra căn bản không phải ta hầm, chỉ là trước khi ta ra khỏi cửa, người hầu cận của hắn ấy đưa cho ta. Ta là vì lấy lòng đệ đệ, lúc này mới nói là tự mình hầm. Ta không có hạ độc, các ngươi không thể bắt ta.”

Lý bộ đầu nói: “Tại sao hắn muốn ngươi đưa canh gà cho Lục công tử chứ?”

Lục Mai không hề nghĩ ngợi liền nói: “Đương nhiên là bởi vì hắn cũng muốn thi hội, sợ đệ đệ ta đoạt danh tiếng. Nhìn đệ đệ của ta không vừa mắt, liền dùng loại thủ đoạn này đối phó hắn. Bất quá trước đó ta thật không biết hắn để cho người ta hạ liệu. Nếu không ta chắc chắn sẽ không cho đệ đệ ta uống: “

Tiếp theo còn phô trương thanh thế hô: “Các ngươi có bản lĩnh thì đi Tống gia bắt Tống Thiếu Dương, đừng bắt người vô tội như ta.”

Đây là lời dặn của cha ruột nàng ta. Nếu như kế hoạch không cẩn thận thất bại, hoặc là thành công nhưng bại lộ thì đem tất cả nồi đều đổ cho Tống Thiếu Dương. Một mực chắc chắn là Tống Thiếu Dương bảo nàng ta đưa canh gà. Vừa vặn Tống Thiếu Dương cũng có động cơ hại Lục Thiều.

Bởi vì Lục Thiều là đối thủ mạnh của Tống Thiếu Dương trong thi hội, cho nên không hy vọng Lục Thiều thuận lợi thi cử, mà Tống gia đắc thế, Kinh đô phủ doãn sợ là cũng không dám để cho người đi lùng bắt Tống Thiếu Dương. Nhưng Lục Thiều và Kiều Diệp chắc chắn sẽ hận Tống Thiếu Dương, sau đó đấu với nhau.

Lục Mai một mực nói nàng ta không có hạ độc, canh gà này là người của Tống Thiếu Dương cho nàng ta, nàng ta cái gì cũng không biết. Đột nhiên, từ trong bình phong truyền ra một đạo thanh âm.

“Tại sao ta không biết, ta bảo thân thị đưa canh gà cho ngươi lúc nào?”

Giọng nói và lời này khiến sắc mặt Lục Mai đại biến. Nàng ta mãnh liệt nhìn về phía bình phong bên kia, chỉ thấy Tống Thiếu Dương mặt âm trầm từ bên trong đi ra. Bên cạnh còn có Giang Dực Lân.

Lục Mai đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào, ngơ ngác nhìn về phía Tống Thiếu Dương. Trong lòng chỉ có một ý niệm, xong đời!