Qua vài ngày, sòng bạc bên kia phát hiện tiền đặt cược Lục Thiều cộng lại có đến mấy chục vạn lượng. Nếu Lục Thiều không thi đậu Hội Nguyên, bọn họ có thể kiếm được mấy chục vạn lượng nhưng Lục Thiều thi đậu Hội Nguyên, bọn họ phải bồi thường ba triệu lượng.
Người phụ trách sòng bạc bên này, là Tam thủ lĩnh từ Giang Nam bên kia trở về. Bọn họ tổng cộng có sáu thủ lĩnh, một người bị Kiều Diệp giết, một người bị Kiều Diệp làm hại bắt được. Lúc đối đầu với bên phía Phản Vương, lại bị Phản Vương giết một người, cũng chỉ còn lại ba người.
Kinh thành bên này quan hệ trọng đại, hắn vốn là phụ trách vơ vét của cải ở Giang Nam bên kia, tiện thể kinh doanh sòng bạc này. Bình thường sòng bạc có Ngũ thủ lĩnh trông nom, hắn đại đa số thời gian đều là ở lại Giang Nam. Hiện tại thế cục kinh thành càng ngày càng kém, hắn chỉ có thể đến kinh thành thường trú.
Thân tín của hắn mở miệng nói: “Chủ tử, chúng ta không thể để cho Lục Thiều trúng Hội Nguyên. Nếu không sòng bạc chúng ta phải mất hơn phân nửa vốn liếng.”
Sòng bạc bên này kiếm được rất nhiều tiền nhưng tiêu phí cũng rất lớn. Phải cung cấp cho việc lôi kéo nhân mạch quyền quý kinh thành, lôi kéo tam giáo cửu lưu, cho vay nặng lãi, các loại chi tiêu,….Tiền kiếm được mỗi tháng, dùng hết hơn phân nửa. Số tiền sòng bạc có thể động vào, cũng chỉ hơn bốn trăm vạn lượng. Nếu phải bồi thường hơn phân nửa, kinh doanh sòng bạc bên này chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.
Lời thân tín nói, Tam thủ lĩnh cũng hiểu rõ. Hiện tại vợ chồng Kiều Diệp là một trong những người phản tặc ghi hận nhất, một hai năm qua phá hư không ít kế hoạch của bọn họ. Vốn còn tưởng rằng cứu ngũ thủ lĩnh không khó, ai biết sau khi đối phương tiến vào Phi Long vệ, không còn có tin tức.
Tam thủ lĩnh cau mày nói: “Nhưng ở địa giới kinh thành, muốn diệt trừ Lục Thiều cũng không dễ dàng.”
Bên cạnh việc Lục Thiều kết bạn với rất nhiều người, còn để lại tên trước mặt hoàng đế. Phái người đi giết, nếu có thể giết chết còn tốt. Nếu không giết được, bọn họ bên này rất dễ dàng rút dây động rừng. Dù sao trước đó ám sát Kiều Diệp cùng Tống Thiếu Dương, vốn đều cho rằng là chuyện mười phần chắc chín. Cuối cùng chẳng những thất bại, còn mất một thủ lĩnh. H1ơn nửa năm qua, thế lực của bọn họ ở kinh thành đã bị tan rã rất nhiều.
Rất có thể còn bị Phi Long vệ để mắt tới. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thân tín nghĩ ra chủ ý: “Cũng không cần giết hắn, chỉ cần để hắn đừng thi thuận lợi là được. Hắn thi thất bại, chúng ta chẳng những có thể kiếm mấy chục vạn lượng, còn có thể khiến vợ chồng Lục Thiều mất mặt. Vì vậy Lục Thiều cũng khiến Tần đại nho thất vọng, hoàng đế và Thái tử cũng nghi ngờ năng lực của hắn. Hắn thi không đậu, đối với chúng ta mà nói là có lợi lớn.”
Tam thủ lĩnh nghe xong cười hỏi: “Ngươi có chủ ý gì?”
Thân tín tiến đến bên tai Tam thủ lĩnh nói ra chủ ý. Sau khi nghe xong, ánh mắt Tam thủ lĩnh sáng lên, khẽ cười nói: “Chủ ý này rất hay. Cho dù bị phát hiện, cũng không liên quan gì đến chúng ta. Còn có thể khiến đám Lục Thiều trở mặt với phe Tống Thiếu Dương, Ngũ hoàng tử. Bọn họ đánh nhau, kinh thành càng loạn, đối với chúng ta càng có lợi. Chuyện này giao cho ngươi đi làm.”
Thân tín cung kính gật đầu: “Vâng, ta nhất định làm tốt.”
Tới gần thi hội còn có mấy ngày thời gian. Kiều Tiểu Liên hôm nay lại tới bái phỏng Kiều Diệp. Sau khi ngồi xuống liền bắt đầu đậu đen rau muống: “Diệp nhi, mẹ con Úc Uyển Chi thật không phải thứ gì, bọn họ cũng muốn hại ta.”
Kiều Diệp vừa nghe liền đoán ra là chuyện gì: “Các có phải nàng ta giật dây ngươi đi hạ phù dung cao cho Tống Thiếu Dương hay không?”
Kiều Tiểu Liên bội phục nhìn về phía nàng: “Đầu ngươi phát triển như thế nào? Cũng quá thông minh đi. Mẹ con bọn họ trước đó đổi đi tìm Tống Thiếu Dương xảo ngộ, muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn nhưng đều thất bại. Sau đó ngày hôm qua bọn họ liền tới tìm ta, nói là hỏi ta có muốn quan sủng hậu viện, đạp phu nhân xuống. Ta giả bộ nói, ta đương nhiên muốn. Các nàng nói có thể cho ta thứ tốt như bổ thân thể, để khi ta đưa canh cho Tống Thiếu Dương, hạ vào canh. Về sau Tống Thiếu Dương tuyệt đối sẽ không thể rời xa ta, không chừng còn có thể hưu phu nhân, để ta làm phu nhân.”
Nàng thở phì phì cắn răng nói: “Các nàng hoàn toàn coi ta là kẻ ngu để tính kế!”
Mặc dù nàng tự cảm thấy mình không kém nhưng cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng. Nàng chỉ là một thôn cô nhỏ, Tống Thiếu Dương trừ phi là điên rồi, mới có thể hưu phu nhân, để nàng làm chính thê.
Kiều Diệp cũng có chút dở khóc dở cười: “Chính là coi ngươi là kẻ ngu đấy, vậy ngươi cự tuyệt?”
Kiều Tiểu Liên lắc đầu: “Không từ chối nhưng cũng không đồng ý. Ta đã vụng trộm nói với Tống Thiếu Dương, hắn bảo ta cứ treo bọn họ như vậy, sau này hắn sẽ xử lý.”
Kiều Diệp gật đầu: “Vậy treo lên đi, xem bọn họ còn có mánh khóe gì hay không.”
Nàng hỏi tiếp: “Gần đây Lục Mai có tìm ngươi hay không?”
Hôm qua tiểu tướng công trở về, nói là mấy ngày trước Thúc thúc cặn bã vụng trộm đi tìm Lục Mai, cho nên Lục Mai sợ là sẽ có động tác gì.
Kiều Tiểu Liên trừng to mắt nhìn Kiều Diệp: “Ngươi có phải biết tính hay không, cái này cũng biết?”
Kiều Diệp cười khẽ: “Ta đoán.”
Nàng hỏi: “Nàng ta tìm ngươi làm gì, là muốn tiếp cận Tống Thiếu Dương, hay là muốn thông qua ngươi tiếp cận chúng ta?”
Kiều Tiểu Liên trả lời: “Hôm nay ta tới, chính là muốn nói cho ngươi biết chuyện này. Mấy ngày nay nàng ta đều tới tìm ta, nói là vẫn rất áy náy đối với Ngũ Lang. Nàng ta chỉ có một đệ đệ ruột như vậy, không muốn quan hệ quá căng thẳng. Muốn ta giúp nàng ta nói tốt với các ngươi, còn muốn ta mang nàng ta tới đây thăm các ngươi. Nhưng ta không biết ý của ngươi, cho nên cũng không đồng ý cũng không từ chối.”
Kiều Diệp vừa nghe liền hiểu, Lục Mai là hướng về phía bọn họ. Nói chính xác, là hướng về phía tiểu tướng công nhà nàng mà tới. Xem ra chuyện đã từng làm, vẫn không tránh khỏi. Nếu Lục Mai nhất định muốn tìm đường chết, vậy bọn họ sẽ thành toàn cho đối phương.
“Sau khi ngươi trở về, liền nói với nàng ta, mấy ngày nay vẫn luôn khuyên chúng ta. Lục Thiều vì chỉ có một tỷ tỷ như nàng ta, bây giờ cũng có ý hòa hoãn quan hệ. Nàng ta muốn tới nhà chúng ta, ngày mai ngươi dẫn nàng ta tới đi.”
Kiều Tiểu Liên gật đầu: “Được, vậy ngày mai ta dẫn nàng ta ấy đến.”
Kiều Diệp kéo kéo nàng ta nói: “Nhớ kỹ sau khi trở về phải đòi chỗ tốt từ nàng ta. Nếu không ngươi sẽ không mang theo nàng ta. Nhất định phải giở công phu sư tử ngoạm, người sau lưng nàng ta, sẽ giúp nàng ta nghĩ biện pháp.”
Thiết lập tham tiền và cầu lợi của Kiều Tiểu Liên không thể sụp đổ được. Nếu không, chỉ cần một chút không chú ý sẽ bị nghi ngờ, hơn nữa hiện tại trong tay Lục Mai hẳn là không có tiền. Lừa tiền Lục Mai chẳng khác nào lừa tiền phản tặc.
Kiều Tiểu Liên sáng mắt lên: “Đúng đúng, ta phải đòi lợi ích từ nàng ta.”
Nàng lộ ra nụ cười đắc ý tà ác giống như nhân vật phản diện: “Không cho ta nhiều, đừng hòng mơ tưởng ta mang nàng ta tới gặp các ngươi.”
Ngồi một hồi, liền vội vàng trở về Tống phủ đi tống tiền Lục Mai. Mặc dù nàng ta không thông minh như mấy người Kiều Diệp nhưng cũng cảm thấy sau này Tống phủ có thể sẽ trở thành nơi thị phi. Ai cũng xem Tống Thiếu Dương như bánh nướng, muốn hạ phù dung cao để thu lợi. Quan trọng là còn đánh chủ ý lên người nàng ta. Ở bên cạnh hắn ta thật sự quá nguy hiểm, cho nên nàng tích lũy nhiều tiền một chút, chờ người lão Kiều gia đến kinh thành, nàng liền mang theo số tiền này đi tìm bọn họ. Sau đó một lần nữa tìm nam nhân dễ bảo, gả cho hắn. Dù sao Tống Thiếu Dương cũng chưa từng chạm vào nàng, nàng vẫn còn tấm thân hoàn bích.
Sau khi trở về, Kiều Tiểu Liên đòi một vạn lượng bạc với Lục Mai, mới đồng ý dẫn Lục Mai đi gặp Kiều Diệp. Hơn nữa còn một mực khoe thành tích, nói đã giúp Lục Mai nói tốt trước mặt vợ chồng Kiều Diệp. Lục Thiều cũng bị nàng thuyết phục, nghĩ tới tỷ tỷ Lục Mai này tốt. Dù sao cũng là tỷ đệ ruột thịt, nào có thù gì đâu, quá khứ cũng đã qua rồi.
Đối với lời này, Lục Mai cũng luôn có loại tin tưởng vững chắc. Cảm thấy trước kia đệ đệ chính là tức giận mới có thể đối với nàng ta như vậy. Qua lâu như vậy, đệ đệ sống càng tốt, chút chuyện trước kia sợ là cũng sẽ không so đo, chỉ hận Kiều Tiểu Liên không biết xấu hổ, lại cần nhiều tiền như vậy. Đừng nói là một vạn lượng, trên người nàng ta mười lượng cũng không có.
Vào Tống phủ, tuy ăn mặc không tốn tiền nhưng bởi vì nàng ta không được sủng ái, Tống Thiếu Dương càng không quan tâm nàng ta. Nàng ta ở hậu viện, cũng bị thiếp thất khác ức hiếp không ít nhưng nghĩ đến lời hứa của cha nàng ta, nàng ta chỉ có thể để Kiều Tiểu Liên chờ nàng ta nghĩ cách.
Cùng ngày liền đi một quán trà đã ước định, gặp cha nàng ta, mà nàng ta không biết, nhất cử nhất động của mình đều bị người nhìn chằm chằm.