Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 415: Bí mật Kiều Tiểu Liên nghe được




Kiều Diệp hơi kinh ngạc, cô cô? Từ khi đến kinh thành, nàng và Kiều Tiểu Liên đã gặp nhau một lần, còn là một tháng trước. Tống Thiếu Dương dẫn Kiều Tiểu Liên tới gặp nàng, nói là để cô cháu bọn họ trò chuyện. Vì vậy Kiều Tiểu Liên sẽ rất có tư vị, khoe khoang với nàng làm sao được sủng ái ở hậu viện, bị phu nhân của Tống Thiếu Dương chèn ép nhưng cũng phản kích trở về,…vân vân, mà những tin tức khác của Tống gia, Kiều Tiểu Liên cũng không biết nhiều.

Kiều Diệp để Kiều Tiểu Liên cẩn thận đề phòng một chút, Tiêu phu nhân kia hiện tại ẩn nhẫn, lại không có nghĩa là thật sự không thu thập được nàng. Để Kiều Tiểu Liên vẫn là đề phòng chút, còn căn dặn Kiều Tiểu Liên, nếu phát hiện chỗ nào không thích hợp, có thể tìm đến nàng. Hoặc là gặp phải việc khó gì đó, cũng có thể tới hỏi nàng một chút.

Bây giờ đột nhiên đến tìm nàng, sợ là gặp chuyện gì. Kiều Diệp đứng dậy tự mình đi tới cửa chính, chỉ thấy Kiều Tiểu Liên đứng ở ngoài cửa lạnh lẽo dậm chân. Từ cách ăn mặc, Kiều Tiểu Liên vẫn thoải mái như trước, khoác áo lông cáo đeo kim thoa và ngọc thoa. Sau lưng còn mang theo một nha hoàn cùng một thị vệ.

Kiều Tiểu Liên vừa nhìn thấy Kiều Diệp, lập tức nhiệt tình tiến lên đón: “Diệp nhi, ngươi đến rồi!”

Kiều Diệp đã quen với xưng hô thân mật của Kiều Tiểu Liên.

Nàng cười nói: “Vào trong rồi nói.”

Sau đó đưa Kiều Tiểu Liên đến phòng khách, nha hoàn và thị vệ của đối phương được sắp xếp ở sảnh phụ cách đó một khoảng.

Quản gia và gã sai vặt trong nhà bọn họ đều là do Lục Thiều tìm tới, tất cả đều có võ công, cho nên để một gã sai vặt canh giữ ở ngoài cửa, không sợ bọn họ nói chuyện bị nghe lén.

Kiều Diệp rót cho Kiều Tiểu Liên một chén trà nóng, mở miệng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Có phải có việc gì gấp hay không?”

Kiều Tiểu Liên nhận lấy trà: “Đúng vậy, có việc gấp.”

Kiều Diệp nói: “Nói thử xem.”

Kiều Tiểu Liên nhìn về phía Kiều Diệp, giọng nói cũng đè ép: “Ta trong lúc vô tình phát hiện hai cái bí mật, thật làm ta sợ muốn chết. Một trong số đó, còn liên quan tới ngươi.”

Kiều Diệp nâng chén trà dừng lại, nhìn về phía nàng ta hỏi: “Chuyện gì? Đừng thừa nước đục thả câu.”

Kiều Tiểu Liên nói: “Hai ngày trước ta đột nhiên nhàm chán, liền tự mình đi trong dạo vườn hoa vắng vẻ không người nhất Tống gia. Sau đó nhìn thấy một góc có một đám hoa nở rộ, trời như vậy rất khó có được, ta muốn đi hái về. Vừa ngồi xổm xuống liền nghe thấy bên ngoài có người tới. Lúc ấy đầu óc ta nóng lên không ra ngoài, sau đó trốn vào góc tường. Phía trước có hoa cỏ cây cối cản trở, cho nên người tiến vào không thấy được ta. Ta chỉ nghe lén bọn họ nói chuyện. Sau đó phát hiện một người là thê tử Tiêu thị của Tống Thiếu Dương, một người là nam nhân nói chuyện nhỏ giọng. Tại Tống phủ ta chưa từng nghe qua người này nói chuyện, cho nên không biết là ai. Nhưng cảm giác như là thái giám. Hai người thương lượng muốn cứu người nào, còn nói đều là ngươi hại. Sau đó muốn trả thù ngươi. Nhưng trực tiếp giết ngươi, rất dễ dàng bại lộ cùng bị người phát hiện. Cho nên bọn họ chuẩn bị cho ngươi dùng Phù Dung Cao gì đó, nói là khống chế ngươi, mới càng có lợi. Tiêu phu nhân còn nói muốn nhìn thấy ngươi khóc ròng ròng đi cầu xin bọn họ.”

Nàng ta lại bổ sung một câu: “Phù Dung cao gì đó, ta đoán hẳn là bọn họ muốn hạ độc ngươi.”

Kiều Diệp lại biết Phù Dung Cao hẳn là A Phiến. Dù sao thứ này sau khi truyền từ nước ngoài vào, liền có người gọi là Á Phù Dung.

Nàng hỏi: “Bọn họ có nói làm sao hạ độc ta không?”

Kiều Tiểu Liên không nói gì giơ tay chỉ chính cô ta: “Bọn họ muốn lợi dụng ta hạ độc ngươi đấy. Lấy cớ là muốn giao hảo với ngươi, cho nên để ta đi ra ngoài thường xuyên đi lại với ngươi. Mỗi lần Tiêu thị đều chuẩn bị một ít bánh ngọt, để ta cho ngươi ăn. Cho nên hôm nay ta thuận lợi ra ngoài tìm ngươi, cũng là Tiêu thị chủ động đề xuất. Lúc ta nghe được lời của bọn họ đều bối rối, nín thở không dám nhúc nhích. Chờ bọn họ rời đi thật lâu, ta mới dám đứng dậy rời đi. Không cần nói, lòng phòng bị của bọn họ còn rất nặng, đi rồi còn bảo người ta đến hậu viện xem hai lần. Cũng may trước đó ta nghe ngươi dặn dò, nếu trong lúc vô tình nghe được cái gì, tuyệt đối không nên lộ diện. Tốt nhất chờ một hai canh giờ rồi rời đi.”

Ngày đó nàng ta ngồi xổm ở góc vườn, vốn lạnh muốn đi nhưng nghĩ đến lời Kiều Diệp dặn, vẫn gắng gượng nhịn xuống. Ai biết không bao lâu, liền nghe được bên ngoài có động tĩnh, hiển nhiên là có người tới xem xét. Liên tiếp tới hai lần, những người kia mới yên tâm.

Nàng ta lại đợi thật lâu, trời tối mới dám nhẹ giọng rón rén rời khỏi. Cũng bởi vậy mà không có bị phát hiện chuyện nghe lén. Nếu không nàng ta cảm thấy mình khẳng định xong đời. Hơn nữa mặc dù nàng ta không thông minh như Kiều Diệp nhưng cũng biết phải dựa vào Kiều Diệp, nàng ta mới có thể sống tốt ở Tống phủ. Nàng ta hiểu được Tống Thiếu Dương trong đám tiểu thiếp ở hậu viện, chỉ đối với nàng ta tương đối thiên vị, đều là bởi vì Kiều Diệp.

Nàng ta thích Tống Thiếu Dương nhưng lại càng thích Tống gia phú quý, có thể để cho nàng ta ăn ngon mặc tốt. Cho nên mặc dù có đôi khi nàng ta sẽ ghen ghét nhưng cũng sẽ không ngốc đến mức đi hại Kiều Diệp. Nếu Kiều Diệp ngã xuống, nàng ta cũng tuyệt đối sẽ bị Tiêu thị thu thập chết.

Kiều Diệp cho nàng ta một ánh mắt tán thưởng: “Điểm ấy ngươi làm rất tốt. Nếu không, ngươi bây giờ có thể đã là người chết rồi.”

Trước đó gặ Kiều Tiểu Liên, đối phương đã đề cập với nàng, Tiêu thị ở cửa thư phòng nghe lén Tống Thiếu Dương cùng Ngũ hoàng tử nói chuyện. Sau đó bị Kiều Tiểu Liên phát hiện, nói cho Tống Thiếu Dương. Vì vậy nàng ta được Tống Thiếu Dương khen làm tốt, đối với nàng ta càng sủng ái hơn.

Trước đó Kiều Diệp cũng không ngờ rằng Tiêu thị lại có quan hệ với phản tặc. Cho nên nghe lén ở cửa thư phòng, cũng không phải là vì ghen, mà là vì giúp phản tặc nghe ngóng tin tức.

Nàng lại hỏi: “Còn có một bí mật nữa?”

Kiều Tiểu Liên lại xích lại gần Kiều Diệp, thấp giọng nói: “Mẹ ngươi gọi Ôn Thu Mai ra ngoài nhiều lần. Gần đây, sau khi Ôn Thu Mai trở về đều có chút mất hồn mất vía. Còn cầm một cái bình sứ ngẩn người, sau đó rất xoắn xuýt, như là lựa chọn rất khó. Hôm qua ta thấy nàng như vậy liền lắm miệng hỏi một câu, trong tay nàng cầm cái gì. Nàng ta nói là do cô cô của nàng ta cho Phù Dung Cao, sau khi ăn sẽ có đại bổ với nam nhân. Ôn Hương Liên bảo nàng ta cho Tống Thiếu Dương ăn, sau đó tuyệt đối có thể quan sủng hậu viện.”

Nàng lại bĩu môi: “Nếu không phải trước đó ta nghe lén được, Phù Dung cao này không phải thứ gì tốt, ta đều muốn tin. Mẹ ngươi chính là độc ác, ngay cả cháu gái ruột cũng muốn hại.”

Kiều Diệp nhíu mày: “Ôn Thu Mai có quan hệ tốt với ngươi như vậy? Ngươi hỏi một câu, nàng ta liền nói sao? Sợ là cố ý nói cho ngươi biết đấy.”

Tâm tư và tâm nhãn của Ôn Thu Mai nhiều hơn Kiều Tiểu Liên rất nhiều.

Kiều Tiểu Liên ngẩn người, sau đó kịp phản ứng: “Hóa ra nàng ta muốn ta truyền lời cho ngươi nghe. Ta trước tiên nói với nàng, hôm nay sẽ tới tìm ngươi, nàng ta mới nói cho ta biết. Khó trách trước đó nàng lấy ra bình sứ phát sầu, ta hỏi nàng ta làm sao, nàng ta lại nói không có việc gì. Hôm qua vừa hỏi liền nói hết với ta.”

Nàng đột nhiên có loại cảm giác mình là kẻ lo chuyện bao đồng. Sau khi nàng được sủng ái, ở hậu viện cũng chiếu cố Ôn Thu Mai không ít.

Nàng khó hiểu nhìn Kiều Diệp: “Ôn Thu Mai là có ý gì? Nàng ta muốn làm gì?”