Vệ Phong Hoa xưa nay thích đánh chó đã rơi xuống nước, vì thế kéo Kiều Diệp đi đến trước mặt Tống quý phi.
Nàng thái độ kiêu căng liếc Quý phi một cái: “Quý phi nương nương, về sau nói chuyện vẫn là tích chút khẩu đức đi.”
Lại ý vị thâm trường cường điệu: “Cũng nên hiểu rõ, cho dù ngươi là quý phi cao cao tại thượng, cũng không phải ai cũng có thể giẫm và nhục nhã đâu. Nếu không lại bị thêm hai lần trừng phạt như vậy, ngươi còn không phải bị các tần phi khác trong hậu cung cười chết sao?”
Trừ phi Ngũ hoàng tử về sau làm Hoàng đế. Nếu không Tống quý phi đừng mơ tưởng ở trước mặt nàng nhục nhã nữ nhi của nàng. Nghĩ như vậy, có vẻ như thật đúng là không thể để cho Ngũ hoàng tử thượng vị. Nếu không sau này Tống quý phi không phải có thể thường xuyên bới móc nhục nhã nàng, muốn trừng trị nàng như thế nào thì trừng trị Tiểu Diệp Tử như thế đó sao? Càng nghĩ càng cảm thấy cho dù không rõ ràng đứng về phía Thái tử, cũng phải kéo chân sau của Ngũ hoàng tử xuống, không thể để cho hắn thượng vị.
Nàng quyết định về sau sẽ mách lẻo với hoàng đế và Thái hậu nhiều hơn về Ngũ hoàng tử và quý phi. Nếu Ngũ hoàng tử biết một hành động của mẫu phi hắn, sau này hắn không ít lần bị Vệ Phong Hoa mách lẻo, khiến Hoàng đế và Thái hậu nhìn hắn càng ngày càng không vừa mắt. Thậm chí bởi vì Vệ Phong Hoa và Giang Dực Lân, Trấn Quốc Công phủ cũng từng chút nghiêng về phía Thái tử. Đúng là một đồng đội heo. Hắn sẽ bật khóc.
Tống quý phi nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Vệ Phong Hoa cười cười: “Lát nữa ngươi sẽ biết.”
Sau đó cũng không ở lại, kéo Kiều Diệp đi, cũng không xuất cung, lại đi Thái hậu cung khóc lóc kể lể một phen. Muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. Không biết, Còn tưởng rằng nàng thật sự bị Quý phi bắt nạt chết rồi. Nhưng làm Thái hậu đau lòng muốn chết, để ma ma bên người tự mình đi trong cung của Quý phi, dạy Quý phi quy củ. Dạy quy củ sẽ có rất nhiều cớ có thể dùng, kỹ xảo giày vò người ta cũng nhiều.
Tống quý phi cầu kiến, Hoàng đế cũng không có lập tức tuyên kiến, mà là để nàng ở ngoài cửa, cũng khiến Quý phi nương nương được nuông chiều từ bé đứng lưng mỏi chân đau, trong lòng sinh ra vài phần oán khí nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là lo lắng, sợ Hoàng Đế thật sự nghe theo Vệ Phong Hoa giật dây.
Chờ thương nghị xong với đại thần, hoàng đế mới tuyên kiến Quý phi.
Quý phi nhìn thấy Hoàng đế trước tiên tủi thân khóc, chỉ là còn chưa kịp mở miệng cáo trạng, liền bị Hoàng đế khiển trách một phen. Nàng ta thầm mắng Vệ Phong Hoa đổi trắng thay đen.
Bởi vì lúc đó ở trước mặt rất nhiều người, nàng ta không thể nào chống chế là chưa nói qua loại lời đó, cũng bởi vậy chỉ có thể nói thật. Nói bởi vì cháu dâu tiến cung khóc lóc kể lể, nói Tống Thiếu Dương bị Kiều Diệp câu hồn. Nàng ta thấy Kiều Diệp không vừa mắt, lúc này mới nhịn không được nặn ra mấy câu. Ai ngờ Vĩnh An quận chúa lại hiểu lầm, cho rằng nàng ta đang nói nàng. Nàng ta còn chưa kịp giải thích, Vệ Phong Hoa đã chèn ép châm chọc nàng ta một trận, còn đến tìm Hoàng đế cáo trạng.
Nàng ta bị oan uổng, nàng ta rất ủy khuất nhưng hoàng đế sau khi nghe xong, chẳng những không có nguôi giận, ngược lại nhíu mày lại răn dạy Quý Phi một trận. Để nàng đừng nghĩ người ta xấu xa như vậy. Tình cảm giữa Kiều Diệp và Lục Thiều có tiếng là rất tốt, càng không lén lui tới với Tống Thiếu Dương. Huống chi. Nếu như không có Kiều Diệp cứu giúp, Tống Thiếu Dương đã chết.
Quý phi đối xử với ân nhân cứu mạng cháu trai như thế. Nếu như truyền đi cũng quá khiến lòng người lạnh lẽo, còn có thể bị người nói là lạnh lùng. Lại nói Kiều Diệp vừa lập công, được hắn phong hương quân, còn chưa xuất cung đã bị quý phi của hắn làm nhục, thậm chí còn có thể sẽ bị trừng phạt. Cái này phải để cho mọi người nhìn hắn như thế nào? Sau này Kiều Diệp có chủ ý lợi nước lợi dân, còn dám tiến cung hiến sao? Càng nghĩ càng tức giận, nhìn Quý phi cũng càng không vừa mắt. Đặc biệt gần đây Quý phi phách lối ở hậu cung, chống đối Hoàng hậu nhiều lần, lôi kéo hoặc là chèn ép đối với phi tần được sủng ái.
Trên triều đình, Ngũ hoàng tử cũng lôi kéo triều thần khắp nơi. Hắn còn sống, bọn họ đã bắt đầu nhớ thương long vị của hắn, quả thực không tưởng nổi. Vốn Hoàng đế gần đây không thuận mắt mẫu tử Quý phi, cũng bởi vậy hắn chẳng những răn dạy Quý phi đến phát khóc, còn để nàng chép kinh thư tăng lên năm bản. Tiếp theo liền để cho người đưa quý phi khóc đến đáng thương về cung, bắt đầu cấm túc.
Sau khi Quý phi hồi cung, vừa nện đồ sứ trong phòng xong, ma ma bên người Thái hậu liền tới dạy nàng ta quy củ. Nhìn thấy đồ sứ đầy đất, dĩ nhiên tìm được lý do có sẵn, dạy nàng ta quy củ. Khiến Tống quý phi có nỗi khổ nói không nên lời. Chẳng những càng hận Vệ Phong Hoa cùng Kiều Diệp hơn, còn giận chó đánh mèo lên thê tử Tiêu thị của Tống Thiếu Dương. Nếu không phải gần đây đối phương thường xuyên tiến cung, nói xấu Kiều Diệp đủ loại bên tai nàng ta, còn nói Kiều Diệp hoàn toàn không có đem mẹ con bọn họ để vào mắt, một lòng làm chó săn cho Thất hoàng tử thì sao hôm nay nàng ta lại xúc động một cái đã muốn trừng trị Kiều Diệp.
Việc này rất nhanh đã truyền khắp hậu cung, tất cả mọi người không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác, thầm mắng đáng đời.
Hoàng hậu cũng rất vui vẻ ăn thêm mấy miếng bánh ngọt. Từ khi Tống quý phi được Hoàng đế nâng đỡ, lại sinh hạ Ngũ hoàng tử, ở hậu cung càng ngày càng ngang ngược càn rỡ. Càng ngày càng không để hoàng hậu như nàng vào mắt, hận không thể thay vào đó. Hoàng hậu ẩn nhẫn là vì biết Hoàng đế đang nhìn. Nàng cố ý yếu thế để Quý phi đắc thế, đối phương mới có thể càng kiêu ngạo ương ngạnh, không ngừng giẫm lên ranh giới cuối cùng của Hoàng đế. Nàng muốn cho Quý phi tự tìm đường chết. Quả nhiên, chẳng phải chờ cơ hội sao.
Quý phi đụng vào tấm sắt, cho rằng Kiều Diệp không có thân phận cao quý gì là có thể dễ nắm bắt, vậy thì hoàn toàn nghĩ sai. Tiến cung mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Tống quý phi mất mặt như vậy.
Hoàng hậu và các tần phi khác đều nhìn thấy cảnh này. Trong cung không có bí mật gì, cũng tương đương ở kinh thành không phải bí mật gì.
Tin tức rất nhanh cũng truyền ra ngoài. Mọi người lại bị kinh động. Ai có thể nghĩ tới Kiều Diệp tiến cung một chuyến, chẳng những bay lên đầu cành thay đổi thân phận. Lại vẫn gián tiếp dẫn tới Tống quý phi được Hoàng đế yêu thương, bị Hoàng đế cấm túc ba tháng, bị Thái hậu phái ma ma dạy quy củ.
Tống quý phi vì sao lại bị trừng phạt, gia tộc và người tin tức linh thông dĩ nhiên nghe được từ đầu đến cuối. Nghe xong liền hiểu được người mà Tống quý phi châm chọc là Kiều Diệp, chỉ tiếc bởi vì nói chuyện không chú ý, bị Vệ Phong Hoa bắt được nhược điểm, lúc này mới ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Người của Ngũ hoàng tử đảng đều nhịn không được thầm mắng Quý phi kéo chân sau, chẳng những mất mặt mũi, nhân phẩm cũng mất. Nhưng từ trong chuyện này, cũng khiến càng nhiều đại thần hoặc huân quý dặn dò nữ quyến trong nhà, cho dù có không giao hảo với Kiều Diệp thì cũng đừng gây chuyện. Dù sao bởi vì Kiều Diệp có đại tài, cho nên hoàng đế đều thiên vị. Nếu không, bọn họ nghe xong xung đột từ đầu đến cuối còn có thể đoán được chuyện, hoàng đế lại không biết sao?
Chẳng qua là thiên vị Vĩnh An quận chúa và Kiều Diệp mà thôi. Cũng chứng tỏ, Kiều Diệp đã hoàn toàn lọt vào mắt hoàng đế. Trước đó Tiêu phu nhân chịu thiệt trong tay Kiều Diệp, hiện tại ngay cả quý phi cũng bị trừng phạt, cho nên không cần thiết cố ý trở mặt, thật sự được không bù mất.
Sau khi Ngũ hoàng tử biết việc này, cũng rất cạn lời. Ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn có chút trách mẹ ruột hắn.
Rất nhanh, hắn thu được thư trong cung. Quý phi sai người giao cho hắn. Trong thư ngoại trừ nguyên do sự việc, còn bày tỏ chán ghét Vệ Phong Hoa, Kiều Diệp, còn trọng điểm oán trách thê tử của Tống Thiếu Dương.
Ngũ hoàng tử mới biết được, thì ra chuyện mẫu phi hắn ngây ngốc làm, là Tiêu thị châm ngòi giật dây, không nhịn được gọi Tống Thiếu Dương tới trách cứ một trận, để đối phương quản tốt tức phụ. Trước đó đã nghe lén bọn họ nói chuyện, hiện tại lại tiến cung xúi giục, là không muốn bọn họ được tốt phải không?
Tống Thiếu Dương cũng không nghĩ tới chuyện này là do thê tử đưa tới. Hắn cũng rất tức giận, một là thê tử liên lụy bọn họ như vậy, hại quý phi bị cấm túc, còn giúp Ngũ hoàng tử thổi gió bên gối Hoàng đế thế nào đây? Thứ hai, nếu thật sự để thê tử thực hiện được, Kiều Diệp chẳng phải sẽ bị cô cô hắn trừng trị ư? Hắn nghĩ tới Kiều Diệp sẽ bị phạt, trong lòng liền không thoải mái, vì vậy sau khi hồi phủ, trước đi hậu viện một chuyến, dùng nghiêm khắc chưa bao giờ có răn dạy thê tử một trận. Càng cảnh cáo nàng ta đừng làm chuyện dư thừa. Trước kia nàng ta ở hậu viện làm mưa làm gió như thế nào, hắn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng lại không thể chịu đựng được việc nàng ta vươn tay ra phá hủy kế hoạch của bọn họ.
Tiêu thị mặt ngoài dịu dàng hiền lành xin lỗi, cũng trấn an Tống Thiếu Dương một trận. Giải thích nàng ta cũng là gần đây bị Kiều Tiểu Liên chọc tức, lúc này mới tiến cung nói với Quý phi. Nàng ta cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa.
Chờ Tống Thiếu Dương rời đi, khuôn mặt dịu dàng ngoan ngoãn của Tiêu thị trở nên hung ác dữ tợn. Lấy ra hai con búp bê vải đã giấu ra, ánh mắt âm tàn không ngừng châm kim. Trên ngực búp bê vải viết một ngày sinh tháng đẻ, một cái là của Tống Thiếu Dương, một cái khác là của Kiều Diệp. Chờ phát tiết xong, lại từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội, dùng tay không ngừng vuốt ve nhẹ nhàng. Lúc này ánh mắt nàng ta càng lộ vẻ nhu tình và lo lắng, mà trên ngọc bội chẳng những có một đồ án đặc thù, một góc phía dưới cùng còn điêu khắc một chữ “Kính”.