Hoàng đế thấy Kiều Lạc hào phóng, tư sắc khí chất cũng rất xuất chúng. Quả nhiên giống như là tin tức nói, Kiều Diệp từ sau khi rơi xuống nước tỉnh lại, lột xác rất lớn. Sớm đã không giống như là thôn cô.
Nhìn thấy hắn cũng không sợ hãi rụt rè, không phóng khoáng, hoặc là khẩn trương như những nữ tử thế gia khác khi nhìn thấy hắn. Rất thong dong lạnh nhạt, cái này rất khó được.
Từ khi Hoàng đế biết Kiều Diệp, tình báo của nàng đã đặt trên bàn hắn. Ban đầu hắn ta cũng không tin vào lý do thoái thác của Kiều Diệp, mấy năm ngốc nghếch đi hầu hạ thần sông. Nhưng theo bản lãnh và phong mang nàng triển lộ ra, cùng với dung mạo khí chất biến hóa long trời lở đất. Hắn cũng không nhịn được, bắt đầu tin từng chút một. Tin tưởng nàng thật sự từng phụng dưỡng thần sông, tin tưởng nàng là phúc tinh. Nếu không làm sao giải thích nàng biết nhiều đồ vật chưa từng nghe thấy như vậy, nàng lại làm sao có thể biến hóa lớn như vậy.
Sau khi Kiều Diệp vào ngự thư phòng, trước tiên hành lễ với hoàng đế.
“Dân phụ bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an!”
Hoàng thượng cười giơ tay lên: “Bình thân đi.”
Kiều Diệp đứng lên, lại phân phó thái giám tổng quản: “Ban thưởng ghế ngồi cho ba người bọn họ.”
Ghế được chuyển đến, Vệ Phong Hoa và Giang Dực Lân không khách sáo ngồi xuống.
Kiều Diệp cũng theo chủ lưu, lạnh nhạt hào phóng ngồi bên cạnh Vệ Phong Hoa.
Hoàng đế thích loại người không ngượng ngùng này, cho nên đối với mẹ con Vệ Phong Hoa, cùng Thất hoàng tử mới có thể sủng ái như vậy.
Trên mặt hắn mang theo mấy phần ôn hòa, nhìn Kiều Diệp hỏi: “Đến kinh thành đã quen chưa?”
Kiều Diệp không ngờ Hoàng đế lại kéo việc nhà với mình. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, vẫn rất quen thuộc.”
Cũng nhờ vào đó thấy được long nhan. Hoàng đế nhìn qua là một đại thúc trung niên khí chất tuấn nhã. Dáng dấp rất tuấn lãng, mặc dù nhìn như bình thản nhưng một thân khí thế đã thu liễm bớt rồi vẫn không nhỏ.
Nàng còn phát hiện Hoàng đế và Thất hoàng tử, Tiêu Cảnh Thần đều có chỗ tương tự, ba người giống nhau nhất đều có một đôi mắt phượng.
Hoàng đế cười nói: “Quen rồi thì tốt, sau này nếu Lục Thiều thi đậu tiến sĩ vào Hàn Lâm viện, các ngươi còn phải ở lâu dài tại kinh thành.”
Ý này giống như đã chắc chắn Lục Thiều có thể thi đậu tiến sĩ rồi tiến vào Hàn Lâm viện. Nếu đổi thành những người khác, có thể sẽ sợ hãi, hoặc là rất khiêm tốn.
Kiều Diệp lại cười nói: “Đa tạ cát ngôn của Hoàng thượng, quả nhiên ngài là người có ánh mắt nhất. Dân phụ cũng cảm thấy tướng công có thể thi đậu và tiến vào Hàn Lâm viện.”
Trước đó nàng đã nghe đám người Tiêu Cảnh Thần và mẹ nuôi nói qua không ít chuyện của Hoàng Đế. Đại khái biết tính tình của hoàng thượng, cùng với thích người tính tình thẳng thắn. Vậy thì nàng cũng sẽ không cần diễn, trực tiếp dùng tính tình thật là được rồi.
Hoàng đế cười ra tiếng: “Trước đó đã nghe nói tính tình của ngươi ngay thẳng hào phóng, hôm nay gặp mặt quả là như thế.”
Mỗi ngày cùng triều thần, hậu cung tần phi quanh co lòng vòng, cho dù là hoàng đế hắn cũng sẽ mệt mỏi, cho nên lúc rảnh rỗi liền thích ở chung với loại người có tính tình như Kiều Diệp. Hắn cũng không có che giấu sở thích này của mình. Nhưng rất nhiều người cho dù biết, muốn thuận theo hắn nhưng chỉ là thẳng thắn thật thà biểu hiện ra ngoài, vừa nhìn đã biết là giả vờ. Kiều Diệp như vậy cũng rất thoải mái.
Tiếp đó, Kiều Diệp rất tự nhiên nói chuyện phiếm với Hoàng đế.
Hoàng đế từng đi qua không ít nơi khi làm hoàng tử, cộng thêm bản thân chính là người đọc sách xuất sắc nhất trong các hoàng tử, kiến thức tài học rất uyên bác. Hắn và Kiều Diệp nói chuyện, kinh ngạc phát hiện mình nói cái gì nàng đều có thể tiếp được, thậm chí vấn đề hắn cố ý mang theo khảo nghiệm, nàng cũng có thể tiếp được, còn có thể cho một ít đề nghị. Đúng như lão Thất nói, sau khi nhìn thấy Kiều Diệp, sẽ cho hắn kinh hỉ, lại hàn huyên một hồi lâu.
Hoàng đế đột nhiên nói với Kiều Diệp: “Hôm qua có mấy đại thần tố ngươi kiêu ngạo tùy ý, để trẫm nghiêm trị ngươi. Ngươi có ý gì?”
Kiều Diệp đã nhận được tin tức, cô cười trả lời: “Ta tin tưởng Hoàng thượng. Dân phụ chưa bao giờ chủ động đi trêu chọc hại ai. Nhưng nếu có người hại dân phụ, vậy dân phụ cũng rất hẹp hòi, sẽ nhịn không được muốn trả lại.”
Sau đó ánh mắt đầy tin cậy nhìn về phía Hoàng đế, lại nói: “Chuyện hí viện, Hoàng thượng đã biết chân tướng, dân phụ tin tưởng ngài nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng.”
Hoàng đế dở khóc dở cười: “Nha đầu ngươi thật biết nói chuyện. Ngươi đã tin tưởng trẫm như vậy, trẫm dĩ nhiên cũng không tiện trừng phạt ngươi nữa.”
Nha đầu này quả nhiên thẳng thắn tùy ý nhưng lại thông minh. Lại nói, Kiều Diệp đột nhiên làm như vậy, cũng làm bại lộ Thủy gia ở trước mặt hắn, ngược lại có công lao, chỉ là hắn không có cách nào dùng chuyện như vậy để phong thưởng Kiều Diệp. Cũng không thể để hoàng đế như ông ta, còn khen ngợi Kiều Diệp đập tốt trước mặt đại thần được. Nếu như vậy, loại tính tình giốngnhư là lão Thất cùng Giang Dực Lân này, còn không phải học theo lật trời sao.
Kiều Diệp cười nói: “Dân phụ tin tưởng Hoàng thượng, cho nên cũng sẽ không làm Hoàng thượng khó xử. Lần này tiến cung, dân phụ còn muốn dâng lên Hoàng thượng hai loại nông cụ đã cải tiến trồng trọt.”
Hoàng đế kinh ngạc: “Ngươi còn muốn hiến nông cụ? Trẫm nhìn xem.”
Tiếp theo hắn còn để thái giám đi gọi Đại Tư Nông tới.
Giang Dực Lân cũng bảo thị vệ lên xe ngựa, lấy máy tuốt hạt và máy cày đất tới.
Trong cung có một tiểu viện tử, hoàng đế rảnh rỗi sẽ dẫn các con tới thể nghiệm trồng trọt, cho nên chờ Đại Tư nông chạy đến, liền cùng đi đến viện này.
Kiều Diệp biểu diễn với hoàng đế cùng Đại Tư Nông, phải dùng máy tuốt hạt và máy cày đất như thế nào.
Chờ nàng biểu diễn xong, Hoàng đế và Đại Tư Nông còn tự mình ra tay thử một chút.
Đại Tư Nông không nhịn được liên tục khen ngợi đây là đồ tốt. Chờ sang mùa thu năm sau dân chúng nếu có thể dùng lên máy tuốt hạt, có thể bớt việc rất nhiều. Máy cày đất cũng vô cùng thực dụng.
Hắn chủ động đề xuất, hi vọng Hoàng đế có thể mở rộng hai loại nông cụ này. Trong mắt hắn nhìn Kiều Diệp càng là mang ánh sáng. Nếu không phải Kiều Diệp là nữ tử, hắn đã muốn bắt cóc người đến Thượng Nha Bộ Nông Tư làm việc.
Hoàng đế cũng tự thể nghiệm thực dụng của máy tuốt hạt, sung sướng cười nói: “Thứ này tốt, nông cụ này quả thật hẳn là nên mở rộng cho dân chúng dùng.”
Kiều Diệp nhân cơ hội cười đề nghị: “Hoàng Thượng có thể bảo Công bộ chế tạo nhiều một chút, khi mở rộng cố gắng đưa đến mỗi thôn hai bộ. Coi như sang năm không thể tặng hết các thôn các nơi nhưng hai ba năm nữa cũng có thể làm được. Phải làm cho dân chúng đều biết Hoàng đế quan tâm dân chúng, yêu dân như con.”
Lời Kiều Diệp nói đến trong tâm khảm hoàng đế. Hắn vốn chính là quân vương yêu dân như con. Sau khi thượng vị không giờ khắc nào không hy vọng các con dân của mình có ngày lành, cũng luôn phấn đấu nhưng những phản tặc kia lại không ngừng chửi bới bôi nhọ thanh danh của hắn. Sau khi được Kiều Diệp nhắc nhở, hắn phát hiện Công bộ chế tạo hai loại nông cụ này, lấy danh nghĩa của hắn và triều đình đưa cho bách tính các thôn các nơi dùng. Vậy những lời đồn hắn khắt khe gì đó với dân chúng, cũng có thể không công mà phá.
Loại chuyện có lợi thu nạp lòng dân này, đương nhiên phải làm. Cũng bởi vậy hắn càng nhìn Kiều Diệp càng thuận mắt: “Đề nghị của ngươi rất tốt, trẫm đồng ý. Trước đó ngươi hiến cho triều đình công thức cao su có tác dụng lớn, liền lập công.”
Giày da đế cao su cũng giúp hắn phá lời đồn hắn không để tướng sĩ biên cương vào mắt, không cho tướng sĩ ăn no mặc ấm.
“Lần này hiến nông cụ lại lập được một công.”
Hắn cười hỏi: “Ngươi muốn phần thưởng gì?”
Lần này Kiều Diệp không ngay thẳng như vậy nữa, cười nói: “Có thể cống hiến sức lực vì bệ hạ, có thể vì dân chúng tận một chút sức mọn, là vinh hạnh của dân phụ. Có thể hữu dụng với bệ hạ và bách tính, dân phụ liền rất vui vẻ. Cũng không nghĩ tới muốn phần thưởng gì.”
Hoàng đế cho là một chuyện, mình muốn lại là một chuyện, nàng bị ngốc mới tự mình muốn.
Hoàng đế nghe nói như thế, quả nhiên càng sung sướng. Tuy rằng cảm thấy Kiều Diệp thông minh nhưng vẫn là quá thành thật một chút, cũng không muốn ban thưởng.
Từ biểu tình của nàng, nàng thật đúng là không có quan hệ gì với phần thưởng, không giống như là có người, mặt ngoài nói không cần, thực tế trong mắt biểu hiện hưng phấn khát vọng rất rõ ràng. Kiều Diệp càng như vậy, hắn càng cảm thấy không thể nhẹ như lần trước.
Hắn hỏi Vệ Phong Hoa và Giang Dực Lân: “Các ngươi cảm thấy ban thưởng cho Kiều Diệp thế nào cho tốt?”
Vệ Phong Hoa và Giang Dực Lân đều cười: “Hoàng thượng ban ân chính là vinh quang của Kiều Diệp, ngài muốn ban như thế nào thì cho như thế nấy.”
Loại chủ ý này, đương nhiên phải do Hoàng đế tự mình quyết định. Nếu không sau này truyền đi, liền biến thành Kiều Diệp liên hợp mẹ con bọn họ đòi thưởng
Hoàng đế nghĩ nghĩ: “- Thân phận Kiều Diệp bây giờ vẫn còn thấp một chút, công lao đối với triều đình lại không nhỏ. Nếu đã như vậy, trẫm sẽ phong Kiều Diệp làm Phúc Thụy Hương Quân vậy.”
Cái danh hiệu này, chủ yếu là cảm thấy Kiều Diệp là phúc tinh lại điềm lành.
Kiều Diệp nghe nói như thế, liền nghĩ đến quả nhiên giống như tiểu tướng công dự đoán.
Tiếp theo bị Vệ Phong Hoa kéo: “Tiểu Diệp tử, đừng ngại, đây là Hoàng thượng khen ngợi và cổ vũ ngươi. Về sau nếu còn có thứ tốt lợi nước lợi dân, ngươi tiếp tục dâng lên là được, phong hào này vốn là ngươi nên có. Mau tạ ơn đi.”
Hoàng đế đồng ý: “Phong Hoa nói đúng.”
Kiều Diệp cũng không nói thêm lời nào giả vờ khiêm nhường, nàng hành lễ tạ ơn. Lại nói một hồi, Hoàng đế bảo Vệ Phong Hoa mang Kiều Diệp đi bái kiến Thái hậu.
Mà tin tức Kiều Diệp được Hoàng đế phong làm Hương Quân, cũng rất nhanh truyền ra ngoài. Người ngoài cung đều bối rối.
Hôm qua mấy đại thần vừa tham tấu Kiều Diệp, để Hoàng đế nghiêm trị nàng. Hôm nay Kiều Diệp được Hoàng đế tuyên kiến, chẳng những không bị trừng phạt, lại còn được phong Hương Quân. Từ phong hào là có thể nhìn ra được, hoàng đế yêu thích và ấn tượng tốt với Kiều Diệp, cho rằng nàng là người có phúc.
Kiều Diệp từ nông nữ trực tiếp một bước thay đổi thân phận, từ chim sẻ bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, thật đúng là lợi hại.
Sau đề tài Kiều Diệp phách lối tùy ý hai ngày trước, tin tức hôm nay Kiều Diệp dựa vào bản lĩnh của mình thay đổi thân phận truyền khắp. Khiến nàng lại có đại danh ở kinh thành.