Kiều Diệp đâm chọt, khiến Lỗ Tử An đột nhiên không biết phải phản bác như thế nào. Hắn lúc này chỉ có một ý niệm, tuyệt đối không thể bị đưa đến chỗ Phi Long vệ, vì vậy nhìn về phía Tống Thiếu Dương nói: “Tống thiếu, Thủy Nguyên Kính thật sự là ta mời đến hỗ trợ, ngươi phải tin tưởng ta!”
Lại đè ép giọng nói xuống: “Nếu như ta bị bọn họ đưa đi Phi Long vệ, còn không biết sẽ bị hỏi ra chút chuyện gì đó của biểu đệ ta.”
Bên hí viện là hắn quản, cả nhà bọn họ đều đầu phục Ngũ hoàng tử. Hắn dĩ nhiên biết không ít chuyện mà phe Ngũ hoàng tử không thể nói ra ngoài.
Tống Thiếu Dương nghe nói như thế, ánh mắt lộ ra một tia lãnh quang: “Ngươi đây là đang uy hiếp ta?”
Lỗ Tử An vẻ mặt vô tội nói: “Ta không có, ta làm sao có thể dám uy hiếp ngươi. Nghe nói bị đưa đi Phi Long vệ, không chết cũng phải lột một lớp da, ta chỉ là không muốn bị liên lụy vào mà thôi.”
Ngoài miệng nói không phải uy hiếp, trên thực tế hắn xác thực chính là như vậy.
Tống Thiếu Dương sắc mặt trầm xuống: “Trước kia không nhìn ra, ngươi còn có một mặt như vậy.”
Trước đó tiếp xúc, Lỗ Tử An rất nghe lời, bọn họ bảo hắn đi hướng đông, đối phương tuyệt đối không dám đi hướng tây. Nào có thể nghĩ đến người này chẳng những dám uy hiếp hắn, còn chơi xấu. Nhưng không thể không nói, hắn quả thật bị uy hiếp.
Lỗ gia biết không ít chuyện. Nếu như Lỗ Tử An bị đưa đi Phi Long Vệ phun ra một ít tin tức, đối với bọn họ mà nói rất phiền phức. Dù sao Phi Long vệ là trực tiếp lệ thuộc hoàng đế, mấy hoàng tử đều không có chỗ trống nhúng tay. Bọn họ cũng có người thu mua xếp vào Phi Long vệ nhưng đều là những nhân vật nhỏ.
Trung cao tầng Phi Long vệ có độ trung thành rất cao đối với Hoàng đế, bản thân đã nắm trong tay mạng lưới tình báo, cũng khó tìm được điểm uy hiếp và nhược điểm, rất khó thu mua.
Kiều Diệp vừa nhìn đã biết Tống Thiếu Dương đang do dự.
“Hai người bọn họ nhất định phải đưa đi Phi Long vệ. Nếu không mới là vấn đề lớn.”
Lại thấp giọng nói với Tống Thiếu Dương: “Hắn đã dám uy hiếp ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy, hắn vẫn trung thành với các ngươi như cũ? Càng là không muốn đi Phi Long vệ, thì đại biểu càng chột dạ có vấn đề. Hơn nữa ngươi không có phát hiện, đại quản sự vừa rồi dẫn người xông vào, căn bản không nghe ngươi. Ngược lại nhận Thủy Nguyên Kính làm chủ tử sao? Ngươi đã bị người ta đùa bỡn xoay vòng vòng đấy.”
Từ thái độ quản sự có thể nhìn ra hí viện này rốt cuộc là ai làm chủ. Thủy Nguyên Kính mới thật sự là người khống chế, những chỗ khác ở đây đoán chừng ẩn giấu không ít phản tặc.
Bố cục nhiều năm như vậy, ở kinh thành có một cứ điểm lớn như vậy, còn dễ dàng tìm hiểu tình báo, cùng đại thần đã thu mua truyền lại tin tức. Phản tặc sợ là cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, cho nên rất có thể còn phái những người khác âm thầm quản lý. Ném Thủy Nguyên Kính và Lỗ Tử An đến Phi Long Vệ, mặc dù đây là một hành động đánh rắn động cỏ nhưng như vậy mới có thể tiếp tục dẫn xà xuất động.
Tống Thiếu Dương cũng nghĩ Lỗ Tử An có thể phản bội bọn họ nhưng muốn đưa người đi Phi Long vệ, hắn thật sự có chút sợ đối phương nói lung tung nhưng hiển nhiên việc này không phải hắn có thể làm chủ.
Thất hoàng tử đi tới, trực tiếp phân phó thị vệ: “Đưa Thủy Nguyên Kính và Lỗ Tử An áp giải trực tiếp đến Phi Long Vệ.”
Kiều Diệp bổ sung: “Quản sự kia khẳng định có vấn đề.”
Thất hoàng tử liền để thị vệ cũng bắt quản sự luôn.
Lỗ Tử An và Thủy Nguyên Kính không ngờ Thất hoàng tử lại muốn chen vào. Sắc mặt hai người lần nữa biến đổi.
Lỗ Tử An không nhịn được, lại nhìn về phía Tống Thiếu Dương cầu xin nói: “Tống thiếu, ta không muốn đi Phi Long Vệ. Ta là biểu huynh của Bát hoàng tử, ngươi phải giúp ta!”
Tống Thiếu Dương tức giận nhìn hắn nói: “Đây là Tần Vương điện hạ phân phó, ngươi cầu ta có ích lợi gì? Ta ngược lại có thể giúp ngươi chuyển cáo Bát hoàng tử, xem hắn có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi hay không.”
Mặc dù hắn xuất thân từ Tống gia nhưng thân phận chỉ là cử nhân. Người khác sẽ nể mặt gia tộc của hắn nhưng Thất hoàng tử Tần Vương này lại không.
Thái tử đảng luôn nắm được thóp của bọn họ, bây giờ chính là thời cơ tốt, Thất hoàng tử sao có thể bỏ qua. Nếu đã không ngăn cản được, vậy hắn còn phải thuận thế thăm dò Bát hoàng tử. Bát hoàng tử vẫn luôn phụ trách việc quản lý hí viện và Thiên Tiên Lâu âm thầm kết nối. Nếu ngay cả người quản lý hí viện thật sự đổi cũng không biết, vậy cũng quá phế vật rồi. Nhưng năng lực Bát hoàng tử bình thường biểu hiện ra ngoài, cũng không phải là phế vật. Cái này đáng để truy đến cùng.
Lỗ Tử An nghe xong, cả người đều lộ ra vài phần kinh hoảng, không khỏi nhìn về phía Thủy Nguyên Kính, hiển nhiên coi đối phương là người tâm phúc, cho nên cũng tương đương với lời nói trước đó tự sụp đổ. Nếu hắn chỉ là để Thủy Nguyên Kính đến hỗ trợ quản hí viện, làm sao có thể lấy đối phương làm chủ đạo.
Người vây xem tuy rằng nghe không rõ lắm, bọn họ vừa rồi hạ giọng nói nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt động tác của Lỗ Tử An. Người thông minh, nhìn Lỗ Tử An và Thủy Nguyên Kính lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.
Hai người này không thích hợp. Nếu chỉ là tính kế Kiều Diệp, không phải là biểu hiện này, sợ là sau lưng còn có hoạt động gì.
Người của Ngũ hoàng tử, lúc này đều rất phức tạp và lo lắng. Trong lòng thầm mắng Lỗ gia lại giao hí viện quan trọng như vậy cho tên phế vật Lỗ Tử An này phụ trách, cũng không biết có phải Thủy gia bị các hoàng tử khác mua chuộc, phản bội Ngũ hoàng tử hay không.
Mặt khác, cũng là sợ Lỗ Tử An phun ra một ít lời không nên nói với Phi Long vệ.
Thủy Nguyên Kính cũng thầm mắng trong lòng, phế vật chính là phế vật, chút tức giận ấy cũng không giữ được. Hắn cho Lỗ Tử An một ánh mắt cảnh cáo, ý bảo đối phương ngậm chặt miệng một chút. Đồng thời cũng có chút hối hận, trước đó không nên để Mẫn Tú tiếp tục tính kế và trêu chọc vợ chồng Kiều Diệp. Nếu không phải vì Mẫn Tú, sao hắn có thể bại lộ nhưng may mà Lỗ Tử An biết được không nhiều, càng không biết hắn đang ẩn giấu thân phận thật sự. Hắn đã từng bị giáo huấn, hẳn là có thể chịu đựng được sự thẩm vấn của Phi Long vệ, chỉ cần tra không được cái gì, bọn họ sẽ được thả ra.
Ánh mắt của hắn ta âm trầm nhìn Kiều Diệp thật sâu, sau khi hắn ta đi ra nhất định sẽ không bỏ qua con cọp cái này. Quả nhiên dự cảm của hắn rất chuẩn, cọp cái này chính là tai họa.
Kiều Diệp cảm giác được một ánh mắt tràn ngập ác ý, tiếp theo đối mặt với ánh mắt Thủy Nguyên Kính muốn ăn mình. Nàng chẳng những không sợ hãi, còn khiêu khích cười cười với hắn.
Ngôn ngữ cũng mang theo mùi vị khiêu khích: “Ngươi đi vào cũng đừng nghĩ đi ra, muốn thu thập ta, nằm mơ còn được đấy.”
Thủy Nguyên Kính ánh mắt càng hung tợn: “Vậy thì xem là ta nằm mơ, hay là ngươi nằm mơ.”
Hổ cái này nhất định không thể lưu lại. Nếu không đối với bọn họ sẽ là tai họa lớn hơn nữa.
Phải nghĩ biện pháp truyền tin tức ra mới được.
Kiều Diệp làm sao không nhìn ra ý nghĩ của hắn, nàng cong cong môi: “Được, vậy thì chờ đi.”
Nàng cố ý khiêu khích Thủy Nguyên Kính, chính là vì để hắn tìm người truyền lại tin tức. Người được truyền lại kia, cũng là một cái mấu chốt quan trọng.
Hôm nay trước khi nàng đến đã truyền tin tức cho Tiêu Cảnh Thần. Tiêu Cảnh Thần sẽ phái người nhìn chằm chằm mấy người Thủy Nguyên Kính.
Thủy Nguyên Kính không biết lúc này hắn đã bị Kiều Diệp tính kế hết rồi, còn bị đối phương vừa tới đã gậy ông đập lưng ông, liền bị Kiều Diệp khiêu khích chọc tức, cọp mẹ này quá kiêu ngạo. Sau này hắn nhất định phải tự tay, chấm dứt tính mạng của nàng.
Tiếp theo Thủy Nguyên Kính được thị vệ nâng lên, Lỗ Tử An cùng quản sự bị áp giải đi chỗ Phi Long vệ làm việc.
Thất hoàng tử suy nghĩ một chút sợ Phi Long vệ không để tâm, để thân tín dẫn người áp giải đi, đến lúc đó lại nhắc nhở trọng điểm.
Lúc này hí viện cũng bị đập một trận, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục buôn bán. Ánh mắt người xem kịch nhìn Kiều Diệp với vẻ phức tạp. Nha đầu này thật sự là đủ kiêu ngạo, cũng có chút tà môn. Chẳng những hoàn toàn lung lạc trái tim của mẹ con Vĩnh An quận chúa, ngay cả mấy người Thất hoàng tử cũng bị nàng lung lạc, không thể tưởng tượng nổi nhất còn có Tống Thiếu Dương, cũng làm chỗ dựa cho nàng như vậy, cũng không biết nha đầu này cho Tống Thiếu Dương uống thuốc mê gì. Hồng nhan họa thủy, thật sự là hồng nhan họa thủy. Sau này phải nhắc nhở Ngũ hoàng tử mới được.
Người của Ngũ hoàng tử nhìn về phía Tống Thiếu Dương, đều có loại xúc động muốn xông lên mắng hắn.
Đập phá hí viện xong, Vệ Phong Hoa cùng mấy người Thất hoàng tử trấn an một trận với người quen xem kịch. Lúc này mới cùng Kiều Diệp rời khỏi hí viện.
Mà chuyện xảy ra ở hí viện, rất nhanh truyền khắp kinh thành. Kiều Diệp lần này lấy danh bưu hãn kiêu ngạo, mang thù cùng không dễ trêu chọc, lại ở kinh thành hung hăng nổi danh một lần.