Kiều Diệp lên xe ngựa, sau khi nhìn thấy Vệ Phong Hoa sửng sốt một chút. Nàng đi đến bên cạnh đối phương ngồi xuống: “Mẹ nuôi, người đã về rồi!”
Mấy ngày hôm trước, Vệ Phong Hoa và bạn thân trong khuê phòng hẹn nhau đi du ngoạn, đến một thành thị ở ngoại ô kinh thành.
Vệ Phong Hoa kéo tay Kiều Diệp cười nói: “Chạng vạng tối hôm qua vừa về kinh thành. Ta nghe Lân nhi nói các ngươi muốn đi đập hí viện, ta liền đi theo góp vui. Ta còn phân phó thân vệ của Trấn Quốc Công phủ, để bọn họ chạy tới trước. Chờ chúng ta đến thì phá.”
Lúc bà còn trẻ cũng có thể làm ra chuyện như vậy, còn đang cảm thán trong lòng, không hổ là con gái nuôi của bà, tính tình bọn họ thật sự giống nhau.
Hôm nay bà nhất định phải đi giúp Tiểu Diệp Tử làm chỗ dựa. Kiều Diệp dùng đầu cọ cọ cánh tay của bà: “Có mẹ nuôi ở đây, ta càng có tự tin hơn.”
Vệ Phong Hoa rất thích Kiều Diệp thân cận bà như vậy: “Tất nhiên rồi.”
Hai người hàn huyên một hồi, Vệ Phong Hoa mắng chửi: “Lần này ta ra ngoài gặp được Tiêu Cảnh Thần. Tên khốn khiếp kia lại chiếm tiện nghi của ta, bị ta đánh một trận.”
Bây giờ bà có chuyện gì, đều thích nói với Kiều Diệp, tương đối dễ chịu
Kiều Diệp cười hỏi: “Hắn làm sao chiếm tiện nghi của người?”
Trước đó nàng đã phát hiện phản vương đối với mẹ nuôi tình cảm không tầm thường.
Mỗi lần mắng “Hung bà bà nương” thế này thế kia, nghe tựa như là xưng hô thân mật.
Vệ Phong Hoa nói: “Chúng ta du ngoạn đến một chùa miếu, lúc lên núi đi dâng hương, tình cờ gặp hắn xuống núi. Khi trời nổi mưa, ta không cẩn thận trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống bậc thang. Hắn đưa tay kéo ta vào trong ngực, còn ngồi xổm xuống giúp ta xoa chân. Lúc đó ta cũng bối rối, cho hắn mấy đạp.”
Kiều Diệp thấy mẹ nuôi nhắc đến việc này, chẳng những không có cảm giác chán ghét, ý cười trong mắt còn rất đậm. Liền đoán được giữa mẹ nuôi cùng phản vương có thể không chỉ là đã xảy ra chút chuyện này.
Nàng cảm thấy mẹ nuôi còn trẻ như vậy, tìm một người khác cũng rất tốt, vì thế ghé qua bên tai Vệ Phong Hoa cười hỏi: “Có phải hắn đã sớm nhớ thương người rồi không?”
Vệ Phong Hoa giận Kiều Diệp liếc một cái: “Ngươi lại biết rồi.”
Kiều Diệp cười ra tiếng: “Ta nhìn ra được.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vệ Phong Hoa lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Tên khốn này nhất định là cố ý.”
Bằng không với tính tình của tên khốn kia, không muốn để cho ai biết chuyện, không có khả năng lộ ra.
Kiều Diệp kéo Vệ Phong Hoa, tò mò hỏi: “Vậy người có cảm giác với hắn không?”
Vệ Phong Hoa hiếm khi có chút nhăn nhó nói: “Ta cũng không nói được. Sau khi chiếm tiện nghi của ta, ta lại gặp được hắn. Hắn nói ta là hung bà nương, hắn là nam nhân khốn kiếp, rất xứng, không bằng về sau gom góp cùng nhau sống qua ngày. Lúc ấy ta chẳng những kinh ngạc đến ngây người khiếp sợ, còn ngốc ra”
Thật sự không ngờ rằng tên khốn khiếp kia lại nhớ thương mình từ lâu.
“Nhưng mà mặc dù từ nhỏ ta đã cãi nhau với hắn, thậm chí còn đánh nhau. Nhưng thật ra mỗi lần hắn đều nhường ta. Chỉ là cái tên khốn khiếp kia miệng tiện, mỗi lần đều chọc ta tức giận trừng trị hắn. Cho nên ta cũng không phản cảm với hắn.”
Dọc theo đường trở về, bà đều đang nghĩ chuyện của tên khốn kia. Nghĩ tới nghĩ lui, tuy ngoài miệng mắng bà ghét bỏ hắn nhưng trong lòng cũng không chán ghét hắn. Chỉ là thật sự muốn cùng nhau sống, bà cũng không có chuẩn bị chuyện đó, có chút luống cuống cùng mờ mịt.
Bà sáp lại gần Kiều Diệp hỏi: “Tiểu Diệp Tử, ngươi cảm thấy ta nên làm gì?”
Kiều Diệp nhìn ra được mẹ nuôi đối với Tiêu Cảnh Thần, cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Hai người cũng là thanh mai trúc mã lớn lên, chỉ là càng giống như là loại hoan hỉ oan gia.
Nàng cho ý kiến: “Nếu người không chán ghét hắn, ta cảm thấy có thể thử sống chung. Dù sao hắn còn có nhiệm vụ trong người, cũng không có khả năng bái đường thành thân với người ngay được. Sau khi cảm thấy thích hợp sống chung, người có thể cân nhắc sống một đời với hắn. Cảm thấy không thích hợp, vậy thì tách ra với hắn. Không ngoan thì mẹ nuôi đổi người khác đi. Dù sao lấy điều kiện của mẹ nuôi, muốn tìm mỹ nam còn không đơn giản sao?”
Mẹ nuôi có bối cảnh, có địa vị, có tiền, còn có nhan sắc và vóc người, ở hiện đại là một đống nam nhân phải đuổi theo ấy chứ.
Vệ Phong Hoa vui vẻ cười ra tiếng, nhẹ nhàng bóp bóp mặt Kiều Diệp: “Tiểu Diệp Tử nhà ta biết nói chuyện, ta thích nghe. Ngươi nói đúng, vậy ta liền cùng hắn thử sống chung nhìn xem. Thích hợp thì sống cùng nhau, không thích hợp thì bảo hắn cút đi.”
Cũng không cần lại xoắn xuýt do dự. Hiện tại bà chẳng những thoát khỏi tình cảm với Giang Ký An, cũng bởi vì bị sự lạc quan và một ít ý nghĩ của Kiều Diệp ảnh hưởng, nên bà muốn vui vẻ sống tốt nửa đời sau, không muốn ủy khuất mình nữa.
Sau khi hưu Giang Ký An, nếu như bà gặp được người thích hợp thì lại có thêm một đoạn tình cảm, cũng sẽ không giữ mình vì hắn, càng không quan tâm người khác nói như thế nào.
Kiều Diệp rất tán đồng với điểm này: “Đúng, trước tiên cứ thử sống chung.”
Nàng nhìn Giang Dực Lân đang dựng thẳng lỗ tai, nghe bọn họ nói chuyện: “Chỉ là không biết hai ca ca thấy thế nào.”
Vệ Phong Hoa quét mắt nhìn tiểu nhi tử: “Chỉ cần ta thích, bọn họ hẳn là sẽ không phản đối.”
Đối với hai nhi tử thích ai, về sau muốn cưới ai, gia thế như thế nào, bà cho rằng chỉ cần nhi tử thích là được, bà sẽ không can thiệp quá nhiều.
Bà đã khai sáng như vậy, tin tưởng hai đứa con trai mà bà nuôi dưỡng ra cũng sẽ không như Giang Ký An chết tiệt kia.
Quả nhiên, dục vọng cầu sinh của Giang Dực Lân rất nạnh, lập tức mở miệng nói: “Chỉ cần nương cao hứng là tốt rồi. Ta và ca ca đều ủng hộ.”
Nửa đời sau mẹ hắn vui vẻ mới là quan trọng nhất, còn có thể thuận tiện chọc tức chết cha hắn, thật sảng khoái.
Vệ Phong Hoa cười nói: “Quả nhiên không uổng công nuôi các ngươi.”
Giang Dực Lân cười nói: “Nếu ta và ca ca ta phản đối, sợ là sẽ bị người và Tiểu Diệp Tử đánh.”
Hai mẹ con này tuyệt đối làm được.
Vệ Phong Hoa cười ra tiếng: “Đúng vậy, Tiểu Diệp Tử là thân thiết nhất.”
Kiều Diệp cũng cười nói: “Ta khẳng định đứng về phía mẹ nuôi.”
Nàng cảm thấy phản vương về sau khả năng trở thành cha nuôi của nàng có chín phần. Nghe nói Giang Ký An còn đang chờ mẹ nuôi, muốn cầu mẹ nuôi tha thứ. Sau này nhìn thấy mẹ nuôi được nam nhân khác sủng hạnh phúc, chính mình sẽ trốn khóc thôi. Để Giang Ký An theo đuổi thê tử hỏa táng tràng, vĩnh viễn đuổi không kịp, hừ hừ.
Ba người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã đến gần hí viện.
Bọn họ không xuống xe, mà là chờ một lát, ám vệ của Giang Dực Lân đến báo, nhìn thấy Mẫn Tú vào hí viện, còn xác định Mẫn Tú không đi xem kịch, mà là đi vào nội viện hí viện cấm khách nhân.
Lúc này ba người mới xuống xe ngựa, tụ hợp với đám người Thất hoàng tử đã sớm hẹn trước.
Gần đây người của Lục Thiều luôn nhìn chằm chằm vào hí viện và Mẫn Tú. Biết cách mỗi hai ngày Mẫn Tú sẽ tới hí viện một lần, cho nên Kiều Diệp mới chọn hôm nay tới phá hí viện. Lý do cũng rất đơn giản thô bạo. Ông chủ của hí viện lại sắp xếp người sai khiến nữ nhân quyến rũ tướng công của nàng, muốn tính toán chia rẽ vợ chồng bọn họ, đương nhiên không thể nhịn.
Sau khi đập một trận, chẳng những có thể trút giận, còn có thể để cho người kinh thành biết, nàng không phải dễ tính toán như vậy, nam nhân của Kiều Diệp nàng, cũng không phải dễ mơ ước như vậy.