Tống Thiếu Dương nổi lên lòng nghi ngờ đối với Bát hoàng tử, nghe được lời này của đối phương, mặt trầm xuống không vui liếc Bát hoàng tử một cái: “Ngươi biết cái gì? Sao có thể gọi là ăn nói khép nép chứ? Ngươi đối với nữ nhân mình thích, không được sủng ái sao? Lời này, ta cũng không thích nghe, sau này đừng nói nữa.”
Bát hoàng tử bị dọa đến mức trong lòng cũng không vui, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài, một bộ dáng lo lắng: “Ta cũng sợ ngươi bị lừa và bị lợi dụng. Dù sao nghe nói Kiều Diệp cũng không phải đèn đã cạn dầu gì.”
Tống Thiếu Dương nhướng mày: “Ta cũng không phải kẻ ngu, nào có dễ lừa như vậy. Có phải ngươi có ý kiến với Kiều Diệp hay không?”
Lại mang theo vài phần cảnh cáo nói: “Nàng là nữ nhân ta thích, ngươi cũng đừng nghĩ dùng ám chiêu gì với nàng.”
Bát hoàng tử cau mày nói: “Lần đầu tiên ta gặp nàng, lại không có thù với nàng, ta có thể đùa nghịch ám chiêu gì với nàng? Ta cũng là xem tình báo nói nàng quá khôn khéo.”
Tiếp theo thăm dò hỏi: “Nàng lần này muốn cho ngươi trả nợ nhân tình gì vậy?”
Tống Thiếu Dương cười thần bí: “Đây là bí mật nhỏ giữa ta và nàng, sao có thể nói cho người khác biết? Ngươi chưa từng thích ai, ngươi không hiểu.”
Bát hoàng tử: “……”
Đột nhiên cảm thấy đầu óc Tống Thiếu Dương bị nước vào, hết thuốc chữa. Hắn cũng không hỏi nhiều nữa.
Ba người tâm tư khác nhau cơm nước xong xuôi, Tống Thiếu Dương hồi phủ. Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử cùng ngồi xe ngựa hồi cung.
Trên đường.
Bát hoàng tử lo lắng nhìn Ngũ hoàng tử: “Ngũ ca, ta thấy Thiếu Dương hoàn toàn bị Kiều Diệp mê hoặc. Cũng không biết Kiều Diệp có lợi dụng hắn đối phó ngươi hay không.”
Ngũ hoàng tử giương mắt nhìn Bát hoàng tử nói: “Trong lòng Thiếu Dương hiểu rõ, nữ nhân là nữ nhân nhưng huynh đệ cùng đại sự chắc chắn sẽ không quên.”
Bát hoàng tử thở dài: “Kiều Diệp cũng không phải nữ nhân bình thường, chỉ sợ Thiếu Dương không cẩn thận liền trúng chiêu.”
Lại hỏi: “Nàng muốn Thiếu Dương làm gì để trả nhân tình? Không bằng ta đi điều tra thêm?”
Ngũ hoàng tử cũng thở dài: “Kỳ thật ta cũng có chút lo lắng. Trước đó tuy rằng ta ở trong phòng nhưng Thiếu Dương lại bị Kiều Diệp gọi vào góc, kề tai nói chuyện. Ta bị Giang Dực Lân kéo nói chuyện, không nghe thấy. Ta hỏi Thiếu Dương, hắn cũng không nói cho ta biết.”
Trước đó hắn đối với lão Bát chỉ có rất ít lòng nghi ngờ, hiện tại lại không nhịn được thật có chút hoài nghi. Lão Bát quan tâm đến việc Kiều Diệp muốn gọi Tống Thiếu Dương làm gì, điều này không thích hợp lắm, cho nên liền bịa cái cớ.
Bởi vì biểu hiện của Tống Thiếu Dương lúc trước giống như đầu óc có vấn đề, cho nên Bát hoàng tử không có hoài nghi. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, chuẩn bị để cho người âm thầm điều tra thêm.
Bên kia phòng.
Lục Thiều dẫn Lận Hạo và Khuất Kích vào phòng. Hắn bị lão sư gọi đi nói chuyện, vừa vặn gặp được hai người, liền cùng nhau tới.
Sau khi vào cửa, hai người nghe Kiều Diệp và Thất hoàng tử nói chuyện phiếm, biết bọn họ muốn đi đập hí viện, cũng lập tức hứng thú.
Lận Hạo nhìn Kiều Diệp cười nói: “Loại chuyện này sao có thể thiếu chúng ta chứ?”
Khuất Kích cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta nhất định phải đi theo góp vui.”
Chuyện náo động như vậy, bọn họ không thể bỏ qua.
Kiều Diệp dở khóc dở cười: “Được, các ngươi muốn đi thì đi.”
Sau đó hắn hỏi Thất hoàng tử: “Ngươi có hứng thú cùng nhau mở hí viện không?”
Trước đó nàng đã quyết định không chỉ là phá hí viện, còn phải cướp đi việc làm ăn của đối phương. Hậu trường hí viện kia là Ngũ hoàng tử, vậy nàng liền kéo Thất hoàng tử làm hậu trường.
Thất hoàng tử ngẩn người: “Cùng nhau mở hí viện? Thật ra ta cảm thấy hứng thú, chỉ là danh tiếng của kinh thành đều ở hí viện mà lão Ngũ ủng hộ. Chúng ta mở cũng không biết có thể cướp được việc làm ăn hay không.”
Thế gia quý tộc kinh thành muốn mời gánh hát, theo thói quen đều là đi mời hí viện lớn nhất kia. Xem kịch cũng thích chạy đến nhà đó.
Hắn ngược lại không quan tâm có lỗ hay không, chỉ sợ mở hí viện không chơi lại đối phương, hắn và Kiều Diệp sẽ không xuống đài được. Dù sao ngày kia muốn đi đập phá hí viện của người ta, đoạt làm ăn không được sẽ bị chê cười.
Kiều Diệp cười nói: “Ai nói ta muốn mở một hí viện giống như vậy? Ta muốn mở không giống với bọn họ mở.”
Nàng đã sớm có kế hoạch, muốn mở hí viện như sân khấu kịch và tình cảnh kịch. Kịch sân khấu có thể diễn giống như khách sạn Tân Long Môn. Kịch tình cảnh có thể dùng tiểu kịch bản huyền nghi phá án mà tướng công viết.
Chọn vị trí tốt rồi thì để người ta tới làm bố cục cảnh trí trong phòng, sau đó chia làm mấy cái phòng cảnh trí. Mỗi căn phòng đều có một cảnh trí khác nhau. Phía dưới là một bàn quay, một cảnh tượng kết thúc, bàn quay chuyển tới căn phòng tiếp theo đối diện với khán giả, giống như tình cảnh trong phòng kịch hiện đại. Diễn xuất của diễn viên giỏi, kịch bản không kém, người xem vẫn rất nhiều.
Tiếp theo nàng liền đại khái nói thiết tưởng với Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử lập tức hứng thú: “Nếu là loại hí viện này, vậy hẳn là có thể được.”
Lận Hạo và Khuất Kích cũng hứng thú: “Ta chỉ nghe đã thấy thú vị, có thể thực hiện được.”
Kiều Diệp hỏi hai người: “Vậy các ngươi có hứng thú nhúng một chân vào không?”
Mở hí viện này kiếm tiền không phải mục đích chính yếu nhất. Ngoại trừ đả kích việc làm ăn của hí viện phản tặc kia ra, kéo thêm mấy người cùng làm, cũng là vì duy trì nhân mạch.
Hai người Lận Hạo mắt đều cùng nhau sáng lên: “Chúng ta đương nhiên cảm thấy hứng thú.”
Loại chuyện này chẳng những làm náo động, còn có thể kiếm tiền, có thể dính vào bọn họ liền không muốn bỏ lỡ. Cho dù không thể kiếm tiền, vậy không phải là chơi rất vui sao, hơn nữa bọn họ đều cho rằng Kiều Diệp làm chuyện gì cũng có thành tích, không có vấn đề quá lớn.
Kiều Diệp cười nói: “Vậy cùng nhau mở một hí viện đi. Các ngươi nếu không muốn quản, đến lúc đó có ta cùng nhị ca, mỗi tháng các ngươi chia hoa hồng là được.”
Trước đó nàng đã nói với Giang Dực Lân việc này, cũng là Giang Dực Lân đề nghị nàng có thể kéo theo đám người Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử là nhi tử được hoàng đế sủng ái thiên vị nhất, có gia hỏa này ở đây, không ai dám tới phá hoặc là ngáng chân. Nếu ai trêu chọc tên này, hắn sẽ đi tìm hoàng đế cáo trạng. Mỗi lần cáo trạng, Hoàng đế đều sẽ giúp đỡ Thất hoàng tử.
Giang Dực Lân nói trong kinh thành cùng thế hệ hoặc là hoàng tử khác, không ít lần mắng sau lưng Thất hoàng tử không tuân thủ võ đức.
Bối cảnh hai người Lận Hạo rộng lớn, da mặt còn dày, có thể chủ động đi kiếm ăn, cũng vì vậy nàng mới nhân cơ hội mời.
Thất hoàng tử và Lận Hạo Khuất Kích ba người không do dự liền đồng ý. Sau đó tụ tập lại thương lượng nên mở hí viện như thế nào. Ví dụ như ai cung cấp địa điểm, kiếm tiền phân cổ phần như thế nào, tìm người diễn kịch như thế nào,….vân vân…
Tất cả mọi người đều thuộc phái hành động, sau khi thương lượng xong liền chuẩn bị nhanh chóng làm. Đến lúc tửu lâu đóng cửa, ba người Thất hoàng tử mới chưa thỏa mãn cùng bọn Kiều Diệp tách ra.
Về đến nhà.
Kiều Diệp tắm rửa xong, Lục Thiều dùng khăn khô lau tóc cho nàng
Nàng hỏi: “Lão sư của chàng tìm chàng có việc?”
Lục Thiều trả lời: “Lão sư bảo ta ngày mai cùng hắn đi nơi khác bái phỏng một vị hảo hữu. Dáng vẻ phải rời khỏi kinh thành nửa tháng. Nhưng ta nghĩ ngày mốt cùng ngươi đi đập phá hí viện, liền nói ta có chút việc phải làm.”
Kiều Diệp nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Ngày mai chàng và Tần lão đi thăm bạn tốt, chàng không cần đi theo bọn ta. Chàng chẳng mấy chốc sẽ thi hội, ta vốn là muốn ngày kia để chàng tiếp tục đi thư viện. Bây giờ Tần lão muốn dẫn chàng ra ngoài, vậy thì vừa vặn.”
Động tác trên tay Lục Thiều không hề ngừng lại, nhẹ nhàng tiếp tục lau: “Ý của nàng là ta không đi hí viện?”
Hắn vốn muốn đi làm ầm ĩ với tiểu tức phụ.
Kiều Diệp gật đầu: “Đúng vậy, ta vốn cũng không chuẩn bị dẫn chàng đi. Loại chuyện này, ta tự đi càng tốt. Về sau ở kinh thành, vợ chồng chúng ta một người hát mặt đỏ, một người hát mặt trắng đi. Ta đã cho mọi người một cái ấn tượng hung hăng càn quấy lại hung dữ là được rồi. Như vậy ta làm việc, cũng không có nhiều trói buộc như vậy.”
Lục Thiều nghe xong đã hiểu suy nghĩ của nàng.
Hắn vui đùa nói: “Sau này nương tử cũng là tiểu bá vương trong kinh thành.”
Hắn cảm giác tiểu tức phụ nhà mình có một linh hồn tự do, xác thực không nên bị trói buộc.
Kiều Diệp cũng cười nói: “Chỉ sợ sau này sẽ có người nói chàng không quản được vợ, ta là cọp mẹ đấy.”
Lục Thiều không chỉ không để ý còn cười khẽ nói: “Ta không quản được thê tử thì sợ vợ thôi. Ta chỉ thích cọp mẹ, ta kiêu ngạo đấy. Bọn họ thích nói như thế nào thì cứ nói như thế đó.”
Hắn cũng không cảm thấy sợ vợ, hắn không phải sợ vợ, chỉ là yêu vợ.
Kiều Diệp ném cho hắn một ánh mắt tán thưởng: “Không tệ, không tệ, đáng khen!”
Nàng đúng là càng ngày càng thích hắn.
Lục Thiều hôn nàng một cái: “Tạ ơn nương tử khen ngợi.”
Đêm đó Lục Thiều tới Tần phủ một chuyến, ngày hôm sau liền cùng Tần lão rời khỏi kinh thành.
Hôm sau.
Giang Dực Lân dẫn theo hơn mười thị vệ, cùng Vệ Phong Hoa đi tới tòa nhà đón Kiều Diệp