Kiều Diệp như cười như không nhìn Ngũ hoàng tử.
“Không có hứng thú thì thôi.”
Nàng tiếp tục nhắc nhở: “Nhưng việc này, còn hy vọng Ngũ hoàng tử có thể giữ bí mật. Đặc biệt là không được nói cho Bát hoàng tử. Ta nghe nói ông chủ của sân khấu là cữu cữu của hắn. Nếu hắn biết trước, thông báo cho bên hí viện kia. Bên hí viện có chuẩn bị, chúng ta không hát tiếp được, không kích thích cùng thú vị nữa.”
Chủ yếu là đã có chuẩn bị, còn nghĩ cách nào để đối phương lộ ra dấu vết để điều tra. Thật ra nàng cũng đoán được, trước đó Ngũ hoàng tử đã dụ Bát hoàng tử đi, cũng có thể là muốn thăm dò Bát hoàng tử. Ít nhất là không còn tin tưởng cữu cữu của Bát hoàng tử nữa, muốn tra một chút. Cho nên việc này hẳn là sẽ không chủ động báo cho Bát hoàng tử biết.
Mục đích nàng nói như vậy, chủ yếu là muốn nhắc nhở Bát hoàng tử có vấn đề, cũng không phải suy nghĩ cho Ngũ hoàng tử. Chỉ là không muốn Bát hoàng tử núp ở phía sau lợi dụng Ngũ hoàng tử đối phó bọn hắn mà thôi.
Bọn họ đối đầu như thế nào đều là chuyện của bọn họ, những người khác nhúng tay châm ngòi, vậy thì phải thanh lý loại người xấu này. Hơn nữa, tuy rằng bọn họ ngầm ủng hộ Thái tử nhưng còn chưa tới mức có thù oán trực tiếp đánh với Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử là người thông minh, vừa nghe liền hiểu được lời Kiều Diệp nói.
Hắn suy nghĩ một chút, mang theo mấy phần thăm dò đối với Kiều Diệp: “Ngươi cảm thấy Bát đệ ta người này thế nào?”
Kiều Diệp nói thẳng: “Ta và hắn không thân, cũng không hiểu rõ, hắn thế nào ta không biết. Nhưng mà cảm giác hắn mang đến cho ta, không có thành thật cùng khiêm tốn như mặt ngoài.”
Giang Dực Lân bổ sung một câu: “Ngoài trung trong gian.”
Mặc dù ấn tượng của hắn đối với Bát hoàng tử trước đó không tính là quá tốt nhưng cũng không cảm thấy chán ghét nhưng sau khi biết những chuyện này, hắn trước tiên nghĩ đến cũng chỉ có bốn chữ này.
Hôm nay lại nhìn thấy Bát hoàng tử, cũng phát hiện hình tượng đối phương biểu hiện ra ngoài, cùng cảm giác tạo cho người ta, quả thật có chút cố ý. Hơn nữa rất muốn ở lại nghe muội muội hắn và Tống Thiếu Dương nói chuyện. Nếu không có vấn đề, vì sao lại muốn biết như vậy?
Hắn ghét nhất loại người này, cũng bởi vậy ấn tượng đối với Bát hoàng tử đã rơi xuống đáy cốc, cũng không sợ nói ra lời này, bị Ngũ hoàng tử chuyển đạt cho Bát hoàng tử nghe. Bởi vì hắn căn bản không sợ đắc tội Bát hoàng tử.
Ngũ hoàng tử có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới ấn tượng của Kiều Diệp và Giang Dực Lân đối với lão Bát sẽ là như thế này. Nhìn bộ dáng nói chuyện của hai người này, cũng không giống như là đơn thuần xúi giục.
Hắn suy nghĩ bốn chữ “Ngoài trung trong gian” này. Đương nhiên, cũng không có tin lời này, dù sao lão Bát theo hắn nhiều năm, vẫn rất tín nhiệm cùng trọng dụng nhưng trong lòng cũng có thêm một cái gai, nhịn không được sinh ra chút hoài nghi, cho nên hắn chuẩn bị tra hí viện và Thiên Tiên Lâu.
Trước kia tin tức của bọn họ, cùng với nắm thóp những người trên triều đình, đều là lão Bát đi thăm dò và phái người làm. Nếu như lão Bát phản bội, hoặc là có hai lòng với hắn, vậy thì đối với hắn mà nói còn rất phiền phức.
Tống Thiếu Dương vốn đã có mấy phần nghi ngờ Bát hoàng tử. Bây giờ nghe Kiều Diệp nói như vậy, liền nhìn Ngũ hoàng tử nói: “Biểu ca, Kiều tiểu nương tử cảm giác rất chuẩn.”
Ý là ngươi có thể tin tưởng cảm giác của nàng. Nàng cảm thấy lão Bát có vấn đề, không giống như mặt ngoài, mà ẩn giấu rất sâu. Vậy hẳn là có vấn đề rất lớn. Hắn nghĩ như vậy và nói, không phải bởi vì hắn thích Kiều Diệp, mà tin tưởng trực giác và phán đoán của Kiều Diệp, hắn biết sự lợi hại của nàng.
Ngũ hoàng tử: “……”
Gia hỏa này rốt cuộc là ở bên nào?
Lại cảm thán một lần nữa, nữ sắc hại người a!
Hắn không có phản ứng với Tống Thiếu Dương, mà là nhìn Kiều Diệp nói: “Yên tâm, việc này ta sẽ không nói cho hắn biết.”
Tiếp theo lời nói xoay chuyển: “Nhưng ta cũng hy vọng, sau khi Kiều tiểu nương tử phá một trận. Nếu phát hiện ra chỗ nào không thích hợp, cũng có thể nói cho chúng ta biết.” Đây mới là điểm mấu chốt hắn sẽ đồng ý để nàng đi náo loạn.
Kiều Diệp cho hắn một ánh mắt yên tâm: “Không thành vấn đề.”
Bát hoàng tử kia nếu thật sự thông đồng với phản tặc, có vấn đề rất lớn, cũng tương đương với việc có thù với nàng, nàng chắc chắn sẽ không để cho đối phương dễ chịu.
Ngũ hoàng tử gật đầu, cùng Kiều Diệp đạt thành một loại ăn ý hợp tác không tiếng động.
Tiếp theo Tống Thiếu Dương tìm Kiều Diệp nói chuyện phiếm.
Kiều Diệp có chút lạnh nhạt với hắn, vài câu mới tiếp một câu nhưng Tống Thiếu Dương lại càng hăng hái, hắn cứng rắn trò chuyện.
Ngũ hoàng tử thật sự là không muốn nhìn, vì thế khi Thất hoàng tử và Bát hoàng tử vừa trở về, liền chủ động đưa ra: “Chúng ta còn có việc, hôm nay cũng không quấy rầy các ngươi dùng bữa.”
Ánh mắt Bát hoàng tử mịt mờ quét qua Kiều Diệp và Ngũ hoàng tử, Tống Thiếu Dương.
Bọn họ vừa về đến liền muốn đi, trước đó cũng không biết nói chuyện gì.
Tống Thiếu Dương khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ở chung với Kiều Diệp. Hắn cũng không muốn đi như vậy, nhìn về phía Ngũ hoàng tử nói: “Chúng ta còn có chuyện gì? Ngươi nếu có việc cứ cùng lão Bát đi làm trước đi. Ta và Giang lão tam đã lâu không gặp, ta ở lại uống mấy chén với hắn.”
Giang Dực Lân: “……”
Hắn và Tống Thiếu Dương quen thân như vậy sao? Giao tình của bọn họ còn chưa tới mức nâng ly cạn chén. Tên này lưu lại uống rượu là giả, rắp tâm bất lương với muội muội hắn mới là thật.
Khóe miệng Ngũ hoàng tử giật một cái: “……”
Muốn động thủ đánh biểu đệ không đứng đắn này. Hắn đứng lên đưa tay vỗ sau lưng Tống Thiếu Dương một cái: “Ngươi cũng có việc, uống rượu vẫn là lần sau đi.”
Giang Dực Lân cũng nói với Tống Thiếu Dương: “Em rể ta sắp tới rồi, ta và hắn còn có việc. Hai ngày nữa ta mời tiếp, chúng ta uống vài chén.”
Tống Thiếu Dương ghét bỏ nghĩ thầm, hai ngày nữa ai muốn uống với ngươi, quan hệ cũng không đến mức đó. Nhưng hắn không muốn thấy Lục Thiều, cũng phát hiện Ngũ hoàng tử không muốn hắn ở lại, chỉ có thể đứng lên nói: “Được, vậy hai ngày nữa chúng ta lại uống.”
Lại nhìn Kiều Diệp với ánh mắt đầy ý cười nói: “Kiều tiểu nương tử, vậy chúng ta cáo từ trước.”
Lại dặn dò thêm: “Ngươi muốn có chuyện tìm ta, có thể tùy thời sai người đưa tin tức cho ta.”
Kiều Diệp gật đầu cười với hắn: “Được!”
Ở hiện đại, nam nhân theo đuổi nàng không ít, cho nên nàng nhìn ra được Tống Thiếu Dương có ý với nàng. Nhưng nàng cũng không định dây dưa với hắn, lời này chỉ là ứng phó.
Tống Thiếu Dương còn muốn nói thêm vài câu, lại bị Ngũ hoàng tử kéo đi. Khiến Thất hoàng tử cũng không khỏi nhìn Tống Thiếu Dương vài lần.
Chờ ba người rời khỏi cửa phòng rồi đóng lại. Hắn nhắc nhở Kiều Diệp: “Tống Thiếu Dương này ở trên nữ sắc tương đối hoa tâm, rất biết dỗ nữ nhân. Ta thấy hắn đối với ngươi không tầm thường, ngươi cẩn thận một chút.”
Tống Thiếu Dương nổi tiếng là một kẻ phóng đãng và được nữ nhân yêu thích. Hắn cũng không muốn thấy Kiều Diệp mắc lừa. Đương nhiên, hắn cũng không cảm thấy Tống Thiếu Dương có thể mê hoặc Kiều Diệp, chỉ đơn thuần là nhắc nhở.
Kiều Diệp gật đầu: “Ta hiểu.”
Tống Thiếu Dương cảm thấy hứng thú với nàng, hẳn là do lần trước nàng cứu mạng hắn. Cộng thêm nàng không giống như những nữ nhân khác, đối với hắn đủ loại tâng bốc, lấy lòng.
Tiếp đó ba người thương lượng qua hai ngày nữa nên xử lý chuyện hí viện như thế nào.
Bên kia.
Ba người Ngũ hoàng tử cũng trở về phòng của mình.
Ngũ hoàng tử không nhịn được hỏi Tống Thiếu Dương: “Ngươi nghiêm túc với Kiều Diệp?”
Tống Thiếu Dương đương nhiên gật đầu: “Đúng vậy, lần này ta rất nghiêm túc.”
Ngũ hoàng tử tức giận nói: “Lần nào ngươi không nghiêm túc?”
Tống Thiếu Dương nhướng mày: “Những nữ nhân kia sao có thể đánh đồng với Kiều Diệp? Ta đối với Kiều Diệp, và đối với bọn họ, là hoàn toàn không giống nhau.”
Ngũ hoàng tử không nói gì: “Có cái gì không giống nhau? Không phải đều là nữ nhân xinh đẹp sao, Kiều Diệp chỉ là thông minh lợi hại hơn một chút.”
Tống Thiếu Dương làm ra vẻ mặt ‘ngươi không hiểu’: “Khi ngươi hãm sâu tuyệt cảnh, cho là mình lập tức sẽ đi gặp Diêm Vương, lại đột nhiên trên trời giáng xuống một tiểu tiên nữ cứu ngươi. Trong đầu ngươi lúc nào cũng xuất hiện bóng dáng của nàng, ngươi mới có thể hiểu được loại cảm giác này.”
Ngũ hoàng tử: “……”
“Không, ta không muốn hiểu.”
Hắn cũng không muốn hãm sâu tuyệt cảnh, sắp đi gặp Diêm Vương. Càng sẽ không bị và cũng không muốn bị một nữ nhân tác động tâm thần và ảnh hưởng.
Bát hoàng tử cũng không lý giải được Tống Thiếu Dương: “Vậy ngươi cũng không cần ăn nói khép nép với nàng như vậy, ngoan ngoãn dỗ dành chứ.”
Hắn cũng là lần đầu tiên thấy Tống Thiếu Dương đối xử với người khác như vậy. Hắn không thích Kiều Diệp, vừa rồi vừa thấy mặt liền sinh ra một loại cảm giác nữ nhân kia sẽ làm hỏng chuyện. Từ trước đến nay hắn đều rất tin tưởng trực giác của mình.
Tống Thiếu Dương nếu đối với Kiều Diệp giống như đối với những nữ nhân khác, nhất thời cao hứng lừa gạt nàng thu về hậu viện, còn đắc tội Lục Thiều, hắn rất vui. Lại không ngờ nhìn thấy Tống Thiếu Dương bởi vì cái gọi là thích, mà ngã về phía Kiều Diệp.