Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 40: Mới có thể chỉ đâu đánh đó




Lão thái thái trừng to mắt, khó có thể tin “Cái gì, mỡ dê có thể làm được!”

Nàng tiếp theo che miệng, chưa mang hai chữ nến nói ra.

Kiều Diệp gật đầu: “Đúng, cho nên chúng ta mua chút mỡ dê trở về thử xem. Nếu thành công, chẳng những mình có thể sử dụng, còn có thể bán lấy tiền.”

Bất kể nhang muỗi hay là nến, nàng đều chỉ chuẩn bị làm mẫu, sau đó chỉ huy người Lục gia làm, cũng vì vậy mà không sợ nói cho bọn họ biết.

Thanh âm của hai người không lớn nhưng trưởng bối mấy phòng Lục gia ở phía trước đều nghe được.

Cả đám đều trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Lão thái thái nhỏ giọng hỏi: “Đây cũng là ngươi học được từ chỗ thần sông đại nhân?”

Kiều Diệp gật đầu: “Đúng vậy. Nếu không ta làm sao có thể biết những thứ này.”

Thần sông đại nhân xin lỗi, lại muốn lấy danh nghĩa của ngài. Chờ sau khi trở về, nàng sẽ lập cho ngài một linh bài để thắp hương.

Quả nhiên, vừa nghe lời Kiều Diệp. Lão thái thái và trưởng bối mấy phòng đều không hoài nghi.

Lão thái thái suy nghĩ một chút nói: “Được, mua mỡ dê và hùng hoàng, tiền công trung xuất.”

Kiều Tam Nha gả đến nhà bọn họ, chính là người của Lục gia bọn họ.

Lục gia không có tách ra, hiện tại tiền mỗi một phòng kiếm được đều phải giao cho bà. Nghe ý tứ của nha đầu này, là muốn mang theo người trong nhà, cùng một chỗ làm cái gì nhang muỗi cùng nến. Vậy thì bà sẽ bỏ tiền mua những thứ này. Nếu quả thật có thể bán đi kiếm tiền, đến lúc đó tự nhiên phải nộp công.

Kiều Diệp vừa nghe liền biết ý của lão thái thái.

Nàng cũng chuẩn bị nói rõ ràng trước: “Bà nội, chúng ta phải nói trước đã. Trong nhà chỉ cần là ý tưởng kiếm tiền của ta, vậy đều phải để ta lấy và quản.”

Thấy Lục lão thái thái và người của mấy phòng muốn mở miệng phản đối. Nàng lại nói: “Nhưng ta sẽ dựa theo công việc của mỗi người mà trả tiền công. Sau này chỉ cần kiếm được tiền, cuộc sống ăn mặc của Lục gia, ta cũng bao hết. Đương nhiên, ta cũng sẽ giao một ít đến công trung.” Về phần giao bao nhiêu, dĩ nhiên là nàng định đoạt.

Lão thái thái nhíu mày: “Như vậy sao được? Tiền mỗi phòng kiếm được đều phải giao cho công trung. Đây cũng không phải chỉ có nhà chúng ta, người trong thôn đều là như vậy. Lại nói người mấy phòng, không phải đều phải giúp ngươi làm sao?”

Những người ở mấy phòng khác đều nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, tiền kiếm được chắc chắn phải giao cho công trung, chúng ta đều là như vậy. Một tiểu bối như ngươi, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Vẫn phải giao cho công trung mới được.”

Kiều Diệp liếc nhìn bọn họ nhíu mày: “Nếu đã như vậy, các ngươi coi như ta chưa từng nói lời vừa rồi. Phương thuốc gì mùi muỗi cùng nến, ta quên làm như thế nào. Chúng ta trước kia sống như thế nào, về sau cứ sống như thế đó. Cũng đừng nghĩ kiếm tiền, đừng nghĩ ăn ngon mặc tốt. Về sau các ngươi ăn cái gì, ta ăn cái đó, cũng đừng bổ thân thể.”

Nàng duỗi một tay ra bóp thành nắm đấm: “Dù sao viêc trong ruộng và trong nhà các ngươi cũng đừng nghĩ để ta làm.” Lại hừ hừ nói: “Ta không vui sẽ phát bệnh đánh người.”

Người của Lục gia: “……”

Nha đầu này rõ ràng uy hiếp bọn họ a!

Bộ dáng hiện tại của nàng, giống như là những lưu manh vô lại kia, hơn nữa, bọn họ đều nghe được, nàng làm sao có thể quên những đơn thuốc kia chứ.

Có biện pháp kiếm tiền, ai mà không muốn kiếm!

Vốn dĩ mấy phòng còn nghĩ, tức phụ Ngũ Lang không đồng ý nộp tiền, bọn họ cũng phải ép nàng nộp, bằng không chính là phá hỏng quy củ. Nhưng thấy được nắm đấm của nàng, bọn họ đều trầm mặc. Đánh không lại còn ép nàng giao thế nào?

Lục lão đại cau mày nói: “Nhà ai là cháu dâu quản nhà? Nghe cũng chưa từng nghe qua.”

Kiều Diệp nhíu mày: “Vậy bắt đầu từ Lục gia, sau này đừng nói nghe qua, còn có thể gặp được.”

Người Lục gia: “……”

Nha đầu này khẩu khí càng lúc càng lớn nhưng bọn họ lại không phản bác được.

Thấy sắc mặt lão thái thái khó coi. Kiều Diệp lại chuyển chủ đề nói: “Hơn nữa ta cũng không nói muốn chưởng gia. Nhà này của chúng ta, đương nhiên còn phải nhờ bà nội dùng Định Hải Thần Châm này tới chưởng mới được. Ta chính là nghĩ biện pháp kiếm tiền, sau đó chi phối tác dụng của số tiền này. Các ngươi đừng lẫn lộn.”

Một Lục gia nho nhỏ, nàng cũng không có lòng dạ rảnh rỗi đến chưởng, vẫn là để lão thái thái làm, đối phương cũng có thể chỉ huy và quản lý Lục gia những cực phẩm này.

Nàng có thể bớt việc bớt lo không ít, lại có thể dỗ lão thái thái vui vẻ, về sau càng thiên vị nàng hơn. Cớ gì mà không làm, nhất cử lưỡng tiện.

Quả nhiên, lão thái thái nghe được lời này sắc mặt từ âm u chuyển sang quang minh.

Đặc biệt hài lòng với cái từ Định Hải Thần Châm mà Kiều Diệp nói. Nhà họ Kiều này không có bà đến chưởng gia là không thể được. Trưởng bối mấy phòng đều bị nói có chút ngây ngốc, không quản lý gia đình, vậy vì sao có thể nắm tiền chi phối? Vì thế đồng loạt nhìn về phía lão thái thái, chờ xem ý tứ của bà.

Bốn huynh đệ Lục gia tuy rằng đều có tâm tư riêng nhưng đối với lão thái thái đều thật hiếu thuận.

Từ trước đến nay đều rất nghe lời lão thái thái.

Dùng lời nói hiện đại để hình dung, mấy người đều là mamaboy.

Mấy người con dâu đối với lão thái thái hiếu thuận, mặc dù có rất nhiều ý kiến nhưng các nàng đều coi chồng là trời, cho nên chẳng những sợ lão thái thái, cũng nghe lời. Đây cũng là nguyên nhân Kiều Diệp bắt được lão thái thái. Có dê đầu đàn, những con dê khác mới có thể chỉ đâu đánh đó.

Lão thái thái nghĩ nghĩ nhìn Kiều Diệp nói: “Việc này chờ ngươi làm ra được hương đuổi muỗi cùng nến gì đó, chúng ta sẽ thương lượng thật tốt.”

Thật ra đây đã là thỏa hiệp nhượng bộ. Bà biết muốn dùng hiếu đạo đè nha đầu này vô dụng.

Dù sao nha đầu kia có bệnh điên, một lời không hợp liền đánh người, còn ép thế nào? Về phần Ngũ Lang, để hắn đi quản thê tử, cũng cảm giác không đáng tin cậy. Nhìn bộ dáng hắn vừa rồi chỉ biết nghe lời thê tử, cũng là tốt mã dẻ cùi.

Huống chi với thân thể này của Ngũ Lang, sao có thể là đối thủ của Kiều Tam Nha, một quyền sợ là đã đánh ngã. Hiện tại Lục gia thiếu tiền. Đặc biệt là sau khi biết cả nhà đều thiếu hụt sức khỏe, đều muốn sau này ăn ngon một chút, không có tiền thì ăn như thế nào?

Lão thái thái cũng không ngốc. Nếu cự tuyệt đề nghị của Kiều Diệp, vậy tương đương với không chiếm được một đồng tiền. Bà có thể khẳng định, nếu không để Kiều Diệp quản tiền, nha đầu này tuyệt đối làm ra được lời vừa rồi, mà nếu đồng ý, Kiều Diệp chẳng những có thể tiêu phí bao ăn uống của Lục gia, còn có thể phát tiền cho mấy phòng, cũng nói sẽ giao một ít đến công trung, nếu chỉ có hai lựa chọn này, vậy đồ đần cũng biết phải chọn cái nào, hơn nữa nếu cưỡng chế, cũng sợ thần sông đại nhân biết không vui, thu hồi những đơn thuốc kia làm sao bây giờ?

Biện pháp đơn giản nhất, chính là làm cho Kiều nha đầu quên mất, cho nên lão thái thái chỉ có thể thỏa hiệp, chỉ là còn phải thương lượng cụ thể hơn, hơn nữa nàng cũng phải nhìn thấy nhang muỗi cùng nến kia mới được, nếu không. Nếu chỉ là nói, cuối cùng không làm được, bây giờ thương lượng cái gì cũng vô dụng.

Kiều Diệp nhìn ra lão thái thái đồng ý. Nàng không nghĩ tới những cực phẩm Lục gia này sẽ phản đối. “Được, vậy chờ ta làm ra rồi nói.”

Nàng nói: “Bây giờ đi mua hùng hoàng và mỡ dê trước đi.”

Lão thái thái gật gật đầu: “Được.”

Bởi vì muốn mua hai thứ này làm nhang muỗi và nến đi kiếm tiền, cho nên ngược lại không cảm thấy đau lòng bao nhiêu.

Mua xong hùng hoàng và mỡ dê, đoàn người cũng không đi dạo nữa, mà trực tiếp đi đến chỗ ở của Lục Thanh Vinh.

Kiều Diệp để Lục Thiều kéo dài thời gian, vừa vặn rồi